Sau mấy ngày ròng rã cuối cùng Vân Anh cũng đã thi hoàn thành kì thi cuối kì bây giờ chỉ cần cố gắng ôn tập để thi tốt nghiệp nữa là xong rồi.
Do tối hôm qua cả lớp đã tổ chức tiệc cuối năm nên Vân Anh đã hơi quá chén về đến nhà cũng đã 11h đêm. Thiên Minh đã rất vất vả để chăm sóc cho cô cả đêm. Đến sáng hôm sau Vân Anh lại nằm dài trên giường không chịu dậy.
Thiên Minh một tay thắt cà vạt một tay lay gọi cô dậy, anh dần dần mất kiên nhẫn còn vỗ mấy phát vô mông cô nữa, giọng cau có:" Đồ heo lười, mau dậy đi. Vân Anh"
" Hôm nay em được nghỉ cho em ngủ tí đi mà, em đang đau đầu lắm đừng làm ồn mà" - Vân Anh cuộn tròn trong chăn, giọng mèo ngáy ngủ nói với anh.
Thiên Minh cũng bó tay với cô, thở dài lấy một hơi rồi bảo tiếp:" Vậy anh đi làm nha, bữa sáng anh làm rồi đấy nhớ là không được bỏ bữa đấy, có gì thì gọi cho anh nha, nhớ chưa?"
" Em nhớ rồi, anh đi làm vui vẻ, bye bye anh người yêu" - Vân Anh thò tay ra khỏi chăn vẫy vẫy tay chào anh rồi lại lăn ra ngủ. Thiên Minh cũng thấy tội nghiệp cho bản thân. Người khác có bạn gái, có vợ thì có người gọi dậy, cho người ủi áo cho, có người thắt cà vạt, nấu bữa sáng cho còn anh thì phải tự thân làm lại còn đi phục vụ lại tiểu bảo bối nhà anh nữa. Thiên Minh kéo rèm cửa lại điều chỉnh nhiệt đồ trong phòng rồi mới đi làm.
Thiên Minh lên công ty vốn định muốn cùng Thái Phương bàn chuyện thì nghe trợ lí của cậu ta bảo rằng hôm nay cậu ấy sẽ nghỉ buổi sáng. Anh hơi ngạc nhiên vì trước giờ cậu có nghĩ cũng sẽ báo trước cho anh một tiếng nhưng hôm nay lại im lặng như vậy chắc chắn có điều bất thường. Anh trở về phòng làm việc của mình.
Tầm hơn 2 tiếng sau cuối cùng cũng đã thấy được bóng dáng của cậu. Thái Phương vẻ mặt u tối, khó chịu. Thiên Minh cũng dự cảm được chuyện không hay. Anh dẫn cậu vào phòng làm việc, rót tách trà để lên bàn rồi quay sang hỏi chuyện.
" Mới sáng sớm ai lại làm Cao Tổng đây bực bội thế?"
" Chỉ sợ nói ra thì sẽ đến lượt cậu khó chịu đấy!" - Thái Phương giọng trầm tư nói với anh.
" Nói thử xem nào!"
" Tôi vừa đi tiễn Hạ My ra sân bay. Cô ấy nói sẽ về Hà Nội để tiếp quản công ty ngoài ấy"
" Cậu là đang không nỡ rời xa cô ấy?"
" Nếu không thì sao? Cậu cũng biết tính khí của Hạ My rồi đấy. Nói là làm, tôi vốn đâu thể ngăn cản. Cho dù tôi có cố gắng thế nào thì cũng không thể chiếm lấy được trái tim của cô ấy. Vì người cô ấy thích là người anh em tốt nhất của tôi!"
" Cậu biết đấy, tình yêu là không thể cưỡng cầu. Sự tình ngày hôm nay tôi cũng chẳng muốn nó diễn ra nhưng nó thật sự đã diễn. Điều tốt nhất là nên chấp nhận, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi"
" Tôi thật sự là không biết nên làm thế nào nữa" - Thái Phương giọng đầy phiền muộn, bất lực thốt lên một câu. Trong tình yêu không hẳn chỉ cần chân tình là có thể lấy được trái tim của đối phương. Nó còn phải cần có một chút may mắn nữa mới có thể được xem là hoàn hảo.
......................
Ở nhà...
Lúc này con heo lười Vân Anh cũng đã tỉnh dậy. Cô mở điện thoại lên xem thì cũng đã hơn 10h. Vân Anh day day trán bước xuống giường. Cũng tại đám bạn trời đánh kia tối qua cứ lôi kéo cô uống hết ly này rồi đến ly khác khiến Vân Anh say đến bí tị cũng may là có anh đến rước nếu không nằm bên lề đường rồi cũng nên.
Vân Anh sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống nhà kiếm gì bỏ bụng. Tối qua đến giờ chỉ toàn uống rượu thôi nên bây giờ bụng của cô như đang đánh trống biểu tình vậy. Cô bước vào bếp thì thấy trên bàn đã có đủ món. Vân Anh ngồi xuống thưởng thức từng món rồi lại nở nụ cười hạnh phúc, có bạn trai như thế ai mà chẳng thích chứ. Đẹp trai, tài giỏi, nấu ăn ngon, luôn luôn quan tâm bảo vệ bạn gái còn có cái gì mà anh chưa có chứ? Thiên Minh anh chính là người hoàn hảo nhất rồi.
Vân Anh ăn xong rồi thì lại nhanh chân đi thay đồ để đến lớp học thêm. Cũng tầm hơn một tháng nữa thôi là đến kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia rồi nên bây giờ bản thân cô phải cố gắng nổ lực. Rất nhanh chóng cô đã bắt xe đến trung tâm anh ngữ.
Đến gần 3h chiều Vân Anh mới tan học. Dù sao giờ này anh cũng chưa tan làm tội gì cô lại không la cà vui đùa một tí chứ. Vân Anh thích thú đi dạo khắp nơi còn thích thú ăn mấy món ăn vặt ven đường. Thường ngày anh luôn cấm đoán cô mấy việc này nhưng hôm nay chỉ có một mình thì phải ăn cho thỏa thích chứ.
Đang thích thú đứng đợi mua ly trà sữa yêu thích thì từ phía sau có một giọng nói quen thuộc.
" Cho tôi một ly caramel và tính luôn ly nước của cô gái này"
Vân Anh ngạc nhiên quay lại thì lại bất ngờ, cô như không tin vào mắt mình. Vân Anh như muốn nhảy cẩng lên.
" Hoàng Thiên...Hoàng Thiên là cậu phải không? Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi này!" - Vân Anh mừng rỡ tột độ khi thấy cậu.
" Vậy là có ai giả mạo tớ sao?"
" Không có. Chỉ là lâu nay chỉ liên lạc qua điện thoại hôm nay mới tận mắt thấy cậu, mình rất vui đó!" - Vân Anh không giấu được vẻ vui mừng.
Sau đó cả hai cùng nhau bước ra khỏi quán thì có một cô gái bước lại.
" Anh làm gì mà lâu thế? Có biết em đợi lâu lắm không hả?" - Mỹ Hân lên tiếng trách móc. Lúc quay đầu lại thì thấy Vân Anh. Cả hai cô gái đều trố mắt nhìn nhau.
" Là cậu? Hai người là...là sao đây?"
" Mỹ