" Bảo Bảo ơi anh xin lỗi mà" - Thiên Minh đang ra sức năn nỉ tiểu bảo bối nhà anh. Chuyện là tối hôm qua anh có đi tiếp vài vị khách làm ăn. Nhưng do quá chén nên anh dường như là không biết gì cả, đến về cũng là nhờ Thái Phương đưa về. Vân Anh thì cũng hơi khó chịu nhưng vẫn là cố đưa anh lên phòng.
Trong lúc đang thay đồ cho anh thì bỗng Thiên Minh lại không tự chủ mà lôi cô lên giường. Vân Anh đã hết sức chống cự nhưng vẫn là bị anh khóa chặt dưới cơ thể của anh. Thiên Minh cứ thế mà yêu thương cô cả buổi khiến Vân Anh vô cùng khó chịu. Đến khi anh buông tha cho cô thì cũng đã quá nửa đêm. Vân Anh bộ dạng nức nở đáng thương. Trong lúc say thì anh đâu còn tâm trí mà tiết chế bản thân, đến khi ân ái xong thì cũng chẳng biết trời chăng gì mà lăn ra ngủ cũng chẳng dỗ dành cô lấy một câu. Vân Anh rất là ấm ức nên ngay sáng hôm sau cô đã bắt đầu làm loạn. Thiên Minh cũng dần dần nhớ lại mọi chuyện tối qua. Nhìn thấy từng vết hoan ái còn lưu lại trên cổ của mà anh cũng thấy xót lòng.
" Anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ như thế nữa. Sau này sẽ không uống say như vậy nữa đâu"
Mặc kệ anh đang ra sức xin lỗi cô vẫn cuộn người trong chăn không thèm để ý đến anh. Vân Anh là đang giận anh vì không nghĩ đến cảm nhận của cô, lần nào cũng vậy. Lỡ có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Chẳng lẻ đến lúc đấy lại mang đi phá?.
" Anh xin lỗi. Là anh không đúng. Em mắng đi đừng im lặng thế mà. Roi này đánh anh cũng được nữa, nói chuyện với anh một chút đi" - Thiên Minh giọng đầy u uất nói với cô.
" Anh cứ đi ra ngoài uống rượu đi. Lần nào về cũng có người giúp anh thỏa mãn rồi còn sợ gì. Em dù sao cũng chỉ là một kẻ làm ấm giường của anh thôi" - Vân Anh giọng cau có mà trách móc anh.
" Em là bạn gái cùa anh, là người anh thương mà. Vân Anh đừng giận nữa. Mở chăn ra đi, để anh xem vết thương của em" - Thiên Minh đang rất lo lắng cho cô. Không biết tối qua có vì quá khích mà làm cô bị thương chỗ nào không nữa. Anh nhẹ nhàng lên giường ngồi, nhẹ nhẹ mở tấm chăn của cô ra.
" Đừng động vào em. Đau hay không thì cũng là em chịu chứ anh có chịu đâu mà bận tâm làm gì?"
Thiên Minh không thèm đáp nữa, anh kéo mạnh tấm chăn của cô ra rồi đỡ cô ngồi dậy. Vân Anh bị hành động của anh mà làm cho ngây người. Anh với tay lấy hộp thuốc trên đầu giường bôi cho cô.
" Bỏ em ra. Không cần anh bôi thuốc, cứ để em đau đến chết luôn đi" - Vân Anh hồ nháu làm loạn, vũng vẫy nhưng lại bị anh giữ chặt.
Thiên Minh mặc kệ cô đang mắng mỏ mà vẫn đang bôi thuốc cho cô. Sau khi bôi lên cổ xong anh liền nhanh tay cởi luôn cái áo thun cô đang mặc. Vân Anh ngây người nhìn anh, định lên tiếng mắng anh nhưng đã bị anh cho tay vào miệng.
" Giận thì cắn đi. Chỉ cần ngồi im cho anh bôi thuốc là được rồi" - Thiên Minh gương mặt lạnh lùng, giọng nói lãnh đạm. Một tay đang để cho cô mặc sức cắn tay còn lại thì bôi thuốc lên mấy vết bầm trên người cô. Từ ngực đến cổ chỗ nào cũng có vết hoan ái do anh để lại. Thiên Minh lúc này muốn ai đó đánh cho anh thức tỉnh. Nhìn đi không chỉ có vài vết bầm mà hai bên bắp tay của cô còn có vết cào do bị anh giữ rướm vài giọt lệ. Trên người đầy vết tích như vậy thì hỏi sao cô đi học được nữa.
" Em nằm nghỉ đi, anh xuống nhà nấu ít món cho em"
Thiên Minh vẫn rất hòa nhã nói chuyện với cô. Anh không hề bận tâm đến vết cắn của cô mà vẫn rất ôn nhu. Thiên Minh rời khỏi phòng đi xuống dưới bếp nấu vài món ngon cho cô rồi mang lên.
Suốt cả ngày hôm ấy Vân Anh cứ lầm lầm lì lì ở trong phòng. Thiên Minh luôn cố gắng ở bên dỗ dành nhưng mỗi khi cô bực bội lên thì anh cũng đành đi ra ngoài.
Đã ba ngày trôi qua, Vân Anh vẫn làm mặt lạnh với anh. Hai đêm trước còn đuổi anh ra sofa ngủ nhất quyết không cho anh vào phòng. Mặc dù trong nhà còn tận hai phòng trống nhưng Vân Anh vẫn cứ thích đuổi anh ra sofa ngủ. Thiên Minh thì vốn không kén chọn