Mấy ngày tiếp sau đó, Vân Anh cảm thấy bản thân có điều rất bất thường. Cả cơ thể đều nhức mỏi, đầu lại đau, đêm lại mất ngủ hơn hết kinh nguyệt cũng chậm cả tuần rồi. Vân Anh lo lắng không biết có gì ngoài ý muốn không nữa. Chiều hôm ấy, cô trốn học một buổi đi đến bệnh viện kiểm tra thử. Vân Anh không báo cho anh biết nên đã tự mình đến bệnh viện kiểm tra.
Vân Anh ngồi ngoài phòng chờ đang rất lo lắng. Cô suy nghĩ hết mọi tình huống có thể xảy ra. Nếu lỡ cô có mang thai thì sao? Liệu rằng anh có chấp nhận không? Rồi còn ba mẹ của cô nữa. Vân Anh đang đau đầu với mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân thì bỗng cô y tá bước ra gọi tên của cô. Vân Anh ngượng ngùng bước vào trong. Cô rất thành thật kể hết tình trạng cho bác sĩ nghe. Qua các bước kiểm tra, siêu âm nhận thấy cô không có gì là bất thường cả. Vân Anh rất không an tâm, nếu không có gì thì sao bản thân cô lại mệt mỏi như vậy, lại chán ăn, nguyệt sự cũng chậm đi cả tuần. Vân Anh ngây ngô hỏi bác sĩ nhưng lại bị quăng một câu khiến cô muốn độn thổ luôn:
" Vậy thì tôi nghĩ cả hai nên biết điều tiết lại" - Vị bác sĩ phụ khoa vừa cười vừa bảo.
Vân Anh nghe đến đây thì mặc lại đỏ bừng vì ngượng. Quả thật thì thời gian gần đây cả anh và cô đều nhiệt tình quá mức cho phép. Cứ cách mấy hôm thì lại mây mưa một lần. Cô ngại ngùng rời khỏi phòng khám, trong lòng cũng không quên mắng anh một trận.
Cô cảm thấy tâm trạng không tốt lắm nên quyết định đi dạo một chút. Vân Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ quả thật cô cũng muốn thử xem phản ứng của anh như thế nào khi vô mang thai. Lúc ấy sẽ bảo là sẽ chịu trách nhiệm hay lại nói rằng là vì cả hai còn quá trẻ rồi mang đi bỏ. Dù sao bản thân cô cũng muốn thử một lần nên quyết định sẽ chơi anh một vố sẵn tiện cũng muốn trả thù việc anh đã "yêu thương" cô nồng nhiệt mấy hôm nay.
Chiều về đến nhà, Vân Anh từ phía ngoài cổng thì đã ngửi được mùi thơm ngào ngạt của thức ăn. Cô vui vẻ bước vào thì thấy anh đang bày biện thức ăn ra bàn.
" Sao hôm nay anh về sớm thế?"
" Anh về sớm không được sao?"
" Anh biết em không có ý đó mà!"
" Mà sao hôm nay em về trễ thế?"
" À chiều nay em thấy ngột ngạt quá nên hẹn vài đứa bạn đi dạo chút thôi"
Thiên Minh không hỏi thêm nữa, anh nhanh tay mang đĩa thịt xào để ra bàn rồi lại kéo tay cô ngồi xuống ghế cùng ăn cơm.
Vân Anh quan sát anh từng chút rồi bỗng hỏi anh một câu:" Anh nghĩ như thế nào về việc nếu em mang thai"
Thiên Minh chợt dừng đũa, ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Còn Vân Anh thì đang ngóng chờ câu trả lời của anh. Bỗng Thiên Minh cười nhạt rồi lại cười bảo:" Chuyện đấy sẽ không đâu. Mà cho dù có thì cũng bình thường thôi."
Thiên Minh thản nhiên trả lời. Chuyện cô mang thai chắc chắn sẽ không thành sự thật đâu. Anh đây rất là tự tin vào bản thân đấy.
Vân Anh bĩu môi, lườm anh một cái.
[ Em sẽ cho anh biết thế nào là bình thường] cô tự thầm nhủ trong lòng. Vân Anh nhanh chóng ăn cho xong bữa rồi chạy lên phòng bày mưu kế.
Đến tối, anh đang làm việc thì Vân Anh đi từ tolet ra, giả bộ tạo ra vẻ mặt lo lắng. Cô bước tới bàn làm việc của anh. Đặt que thử thai lên bàn. Cái này là cô đã mua hồi chiều giờ đi về tô thêm tí mực màu đỏ lên nữa là có thể lừa anh rồi. Vẻ mặt Vân Anh đắc thắng. Cô để lên bàn rồi bảo:
" Anh tính sao đây? Chuyện anh nói không có giờ thành sự thật rồi ấy!"
Thiên Minh ngây người, ánh mắt nhìn chăm chăm que thử thai trên bàn. Hai vạch? Anh không nhìn lầm chứ. Con nhóc này là thật sự mang thai? Anh dường như không tin vào mắt mình, vừa bối rối nhưng xen lẫn là niềm hạnh phúc đang trực trào trong anh. Thiên Mình suy tư một lúc rồi lại nắm lấy tay cô mà không giấu được vẻ vui mừng.
" Chuyện...chuyện này là thật sao? Em..em thật sự là.. mang thai?" - Thiên Minh vui mừng nói chuyện cũng chẳng rõ ràng nữa. Anh vội kéo cô vào lòng mà thể hiện niềm hạnh phúc.
Vân Anh hơi bất ngờ bởi phản ứng của anh. Cô không ngờ Thiên Minh lại như thế. Lúc này cô mới chợt nhận ra thì ra là không phải bản thân anh không muốn mà là anh không thể. Thiên Minh trước giờ luôn lo nghĩ đến cô, sợ cô sau này sẽ hối hận, mọi việc đều luôn rất cẩn trọng. Cho dù năm nay anh cũng đã 28 tuổi rồi nhưng vẫn không lần nào đề cập vấn đề con cái với cô.
" Em...em có bao lâu rồi? Sao không nói với anh? Em.. em có khó chịu chỗ nào không? Em có muốn ăn gì không? Hay là anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra thử nha!" - Thiên Minh không giấu được vẻ vui mừng.
"