Thiên Minh vừa lái xe vừa suy tư trong lòng. Bản thân anh bây giờ không chỉ phải đối phó với một Lâm Vũ Phong nữa mà còn thêm một Ngụy Triết Thành. Những gánh nặng cứ liên tiếp chồng chất lên vai của anh. Giữa sự nghiệp to lớn và tình yêu tri kỷ anh đành phải chọn một. Cho dù sau này anh và cô không còn bên nhau nữa thì anh vẫn sẽ bảo vệ cho cô một đời chu toàn. Có một loại tình yêu dù không ở bên cạnh nhưng luôn ở trong tim.
Kể từ buổi đi chơi hôm ấy anh chính thức cắt đứt liên lạc với cô. Vân Anh cứ buồn rầu hết hỏi Thái Phương rồi đến Hạ Trâm. Cô luôn tìm đủ mọi cách để được gặp anh thôi. Đêm hôm ấy, Vân Anh quyết đứng trước cửa nhà anh. Cô đợi cũng đã hơn 2 tiếng rồi. Xem đồng hồ trên tay cũng đã hơn 9 giờ tối. Vân Anh vừa lạnh, vừa mỏi cố gắng đứng đợi anh trở về.
Hai tên đàn em mà anh cho theo bảo vệ cô là Bảo Nam, Bảo Lộc dù khuyên thế nào cô cũng không chịu về. Cô chủ nhỏ này với đại ca của hai cậu đúng là quá giống nhau. Bất đắc dĩ hai cậu cũng đành ở bên để bảo vệ cho cô.
Đúng lúc này có một chiếc xe chạy đến. Vân Anh cứ tưởng là Thiên Minh về nhưng người bước xuống lại là Triết Thành.
" Vân Anh, em mau về nhà đi, bác Tùng lo cho em lắm đấy!"
Triết Thành xuống xe bước lại phía cô, nắm tay cô khuyên bảo. Vân Anh lạnh lùng gạt tay cậu ra.
" Không gặp được Thiên Minh thì em không về đâu. Em không tin là anh ấy có thể trốn em. Anh mau về đi, còn về ba em thì em sẽ về chịu tội sau" - Cô giọng nói dứt khoát, ánh mắt thể hiện lên sự kiên định không nhỏ.
" Rốt cuộc cậu ta có gì tốt? Em đừng như thế nữa! Tội tình gì phải tự dày vò bản thân vì một người không xứng đáng với em! Em có biết bệnh tình của em đã trở nặng rồi không? Nếu cứ tiếp diễn thế này thì em sẽ suy kiệt thật đấy!" - Triết Thành bất mãn lớn tiếng. Cho dù lúc đầu chỉ là lợi dụng cô nhưng mãi đến sau này cậu mới cảm thấy thương cô nhiều hơn. Vân Anh luôn là đứa em gái cậu muốn bảo vệ nhất.
" Tiểu nha đầu, em hãy nghe tôi, hãy rời xa Thiên Minh đi có được không? Đừng suốt ngày cứ đau buồn cho cuộc tình không đáng này! Nếu em một lòng si tình với hắn thì bây giờ ta sẽ đi giết hắn."
" Triết Thành! Nếu anh dám động đến Thiên Minh tôi quyết cả đời này không tha thứ cho anh. Nếu anh ấy chết tôi quyết không sống một mình!"
Vân Anh đôi mắt ngấn lệ nhưng rất kiên quyết, từng lời phát ra đều có sức nặng hơn người.
" Em đừng có như thế được không? Cầu xin em hãy rời xa Thiên Minh, chỉ cần em chịu rời xa hắn, em bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý. Đừng như vậy nữa!"
Triết Thành bất lực mà cầu xin. Cậu kéo cô ôm chặt vào lòng. Dù rằng không phải ruột thịt nhưng đối với cậu thì cô chính là người mà cậu xem là gia đình.
Đến lúc này Thiên Minh lại vừa về tới, ngồi trong xe anh đang thấy cô và Triết Thành đang ôm nhau. Thiên Minh cuộn tay thành nắm đấm. Anh tức giận bước xuống xe. Vân Anh thấy hình bóng của anh thì liền hoảng hốt, cô dùng hết sức đẩy Triết Thành ra.
" Thiên Minh !" - Cô bất ngờ gọi tên anh.
Triết Thành nghe cô gọi thì liền quay đầu lại.
" Ngụy Triết Thành! Có phải anh muốn chết không?"
" Trần Thiên Minh, cậu có biết tiểu nha đầu cổ..."
Triết Thành chưa nói hết câu thì Vân Anh đã chạy ra trước mặt cậu ngăn lại. Chuyện bệnh tình của cô tuyệt đối không được cho anh biết. Do tai nạn lần đó mà dây thần kinh thị giác của cô đã bị ảnh hưởng. Nếu cứ không chịu điều trị thì có thể sẽ bị mù. Triết Thành rất lo cho cô, luôn muốn cô vào bệnh viện để anh chữa trị nhưng mà cô ngày ngày cứ đi tìm Thiên Minh bất chấp sức khỏe khiến cậu rất bất lực.
" Nếu anh dám nói ra thì ngay lập tức tôi sẽ hủy đi đôi mắt này, tôi nói được sẽ làm được!" - Vân Anh nhìn chằm chằm cậu mà đe dọa.
" Dương Vân Anh, em xem tôi như không tồn tại có đúng không"
" Hai bọn ta thì thầm xem như cậu không tồn tại