Vân Anh ngồi buồn tủi một mình ở phòng khách. Từ trước giờ cô cứ nghĩ anh sẽ là người thật lòng đối đãi với cô vậy mà. Vậy mà giờ đây lại có thể thốt ra những lời khiến cô tổn thương đến thế.
Đang ngồi bần thần dưới nhà thì Thiên Minh bước xuống. Anh vốn nghĩ cô đã rời đi nhưng không. Vân Anh vẫn ngồi ở đó, giọt nước mắt lăn dài trên má khiến người nhìn không khỏi xót xa. Anh từng bước đi xuống nhà, Vân Anh ngước nhìn anh thì liền đứng dậy nắm chặt cánh tay của anh.
" Thiên Minh. Nếu anh có hiểu lầm gì em thì em có thể xin lỗi. Chuyện gì em cũng sẽ nghe anh mà"
" Hiểu lầm? Chính mắt tôi đã nhìn thấy mà cô còn nói hiểu lầm sao?" - Thiên Minh lạnh giọng, rất hời hợt mà nói với cô.
" Em nói rồi, em với Triết Thành chỉ là bạn bè thôi anh đừng so đo như thế!"
" Bạn bè? Định nghĩa về bạn bè của cô thật rộng lớn. Xem ra ở nhà cô chưa từng được dạy cách giữ phụ đạo, có khi cũng chẳng hiểu về giữ phụ đạo là gì!"
" Anh nói vậy là có ý gì?"
" Vỗn dĩ muốn giữ lại một chút thể diện cho cô nhưng nếu cô không hiểu thì tôi cũng nói thẳng. Không biết liêm sỉ, tính cách lẳng lơ. Có khi trong khoảng thời gian ở bên anh ta thì cô cũng trao thân cho anh ta luôn rồi!" - Anh cố tình nói bằng một giọng khinh bỉ.
Vân Anh nghe thế liền rất sốc. Cô vung tay tát anh một cái. Thiên Minh cười lạnh.
" Rốt cuộc trong lòng anh xem em là loại người gì chứ?"
" Dương Vân Anh tôi nói cho cô biết.Tôi hiện tại cái gì cũng có, tiền có, xe có, nhà có, quyền lực cũng có. Cô không thử nhìn lại bản thân xem cô có được gì? Cô có xứng khi đứng cạnh tôi không? Một người xuất thân thấp kém, nhan sắc cũng không có thì cô dựa vào đâu để bên tôi. "
" Hứ...Cuối cùng anh cũng nói lời thật lòng rồi. Nếu chỉ là trò vui thì tại sao anh lại gieo cho tôi nhiều hy vọng đến vậy hả? Anh nói đi! "
Vân Anh òa khóc đấm mạnh vào ngực anh. Thiên Minh cũng đau không kém gì cô. Những lời nói vừa rồi vốn định để cô mất hết niềm tin nhưng kẻ đau lòng nhất lại là anh.
" Cô có thôi đi không?" - Thiên Minh nắm chặt tay cô ngồi ngã đẩy xuống sàn nhà. " Không phải cô thương nhớ Triết Thành đó sao? Vậy càng tốt, sau này cô làm ơn tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, xem như chúng ta chưa từng quen biết nhau. Giờ thì cô cút ngay cho tôi!"
Thiên Minh lớn giọng xua đuổi cô đi. Vân Anh nghe những lời ấy như đứng hình. Người từng hẹn thề sâu đậm với cô chính là anh. Người hứa sẽ chăm sóc cả đời cũng chính là anh. Người làm cô lo lắng, quan tâm nhất cũng là anh. Đến bây giờ người đuổi cô đi cũng chính là anh.
Vân Anh không thể rơi nước mắt được nữa, nhìn người mà cô đã toàn tâm toàn ý trao tặng cả tấm chân tình này lại đau đến không gì tả được. Người cho cô có niềm tin vào tình yêu là Trần Thanh Hải nhưng người đạp đỗ đi tình yêu của cô lại là Trần Thiên Minh. Hai cái tên nhưng lại là một con người.
" Được nếu anh đã đuổi đi thì em không còn gì để luyến tiếc nữa. Những thứ trước đây anh đã tặng em, em sẽ không mang theo bất cứ thứ gì hết. Ngày hôm ấy em bước vô đây bao nhiêu thì bước ra bao nhiêu, nhất định cũng sẽ không lấy của anh dù chỉ là