“Được rồi, mọi người đã có mặt đông đủ rồi, vậy thì chúng ta vào ăn cơm thôi.”
Trịnh Lão Gia từ trên lầu hai bước xuống, thấy con gái cùng con rể đã có mặt thì liền bảo mọi người cùng nhau tới dùng cơm.
“Anh, chúng ta mau đi thôi.”
Trịnh Vân nở một nụ cười tươi như hoa, cầm lấy tay Trác Diệu mà kéo anh vào bàn ăn.
“Vân, con qua một bên đi.
Để anh chị ngồi cạnh nhau chứ.”
Trịnh Kiều Tư thấy con gái thứ cứ bám riết lấy con rể như vậy, rõ ràng là ông không hài lòng, cho nên liền không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng có vẻ Trịnh Vân từ nhỏ được nuông chiều, cho nên đối với bố mẹ mình không có chút sợ sệt nào cả, cứ thấy bản thân thích thế nào thì làm thế đó, cho nên cô ta liền bĩu môi đáp lại lời Trịnh Lão Gia:
“Bố, đều là người nhà cả, con hay chị ngồi cạnh anh ấy cũng có sao đâu.
Em nói có đúng không, Diệu?”
Cô ta gọi tên thân mật của anh còn trơn miệng hơn cả Trịnh Lam gọi.
Bình thường, Trịnh Lam rất hiếm khi chỉ gọi trống không tên thân mật của anh như thế, cô có cảm giác không được tự nhiên.
Với tình cảnh hiện tại, nhìn vào sự tiếp xúc thân thiết của Trác Diệu và Trịnh Vân, ai mà không biết có lẽ còn nghĩ cô ta và anh là một cặp vợ chồng son mới cưới.
Trác Diệu nghe thấy câu hỏi của Trịnh Vân, phản ứng đầu tiên của anh chính là đảo mắt nhìn Trịnh Lam, để xem cô có biểu hiện như thế nào.
Thế nhưng gương mặt cô từ đầu đến cuối vẫn không trưng ra chút cảm xúc nào cả, thậm chí còn nở một nụ cười nhã nhặn đáp lại lời Trịnh Vân:
“Nếu em thích ngồi cạnh Trác Diệu đến thế thì em cứ ngồi cạnh anh ấy đi.”
Dù sao cô cũng chẳng có sức để quản nhiều việc như thế.
Trịnh Vân thích tỏ ra thân thiết với anh thì cứ việc, dù sao sau này cô ta cũng chẳng còn cơ hội để gọi Trác Diệu là “anh rể” nữa rồi.
Mà nói thế cũng không đúng.
Vì vốn từ trước đến nay, chưa bao giờ Trịnh Lam nghe thấy em gái mình gọi anh hai tiếng “anh rể” cả.
Không biết là vì con bé không muốn, hay là cố tình không gọi đây.
Bữa cơm diễn ra trong không khí cười nói sôi nổi.
Bởi vì Trịnh Vân là nhân vật chính ngày hôm nay, cho nên cô ta cũng không kiêng dè gì mà õng a õng ẹo đủ kiểu.
Một chút thì nói:
“Anh Trác Diệu, gắp giúp em một miếng cá hấp đi.”
“Anh Trác Diệu, anh có thể giúp em cắt steak
không?”
“Anh Trác Diệu...”
“Đủ rồi đấy.”
Trịnh Lam chứng kiến một màn này, cô không nhịn được cơn khó chịu mà đập mạnh tay xuống bàn rồi nhăn mặt cất tiếng quở trách Trịnh Vân:
“Trịnh Vân, em đâu phải không có chân tay.
Đồ ăn ở ngay trước mặt em, em cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, lẽ nào chuyện đơn giản như ăn uống cũng không thể tự mình làm được sao? Em không thấy em đang làm