“Được rồi, được rồi.
Cậu nói cái gì cũng đúng cả.”
Trịnh Lam không muốn nổ ra tranh cãi không đáng có với Hải Ly, cho nên cũng tỏ vẻ hùa theo lời cô ấy nói.
“Vậy tớ thông báo cho Lương Đông nhé? Hay là cậu muốn tự mình nói chuyện với cậu ấy?”
“Vẫn là nên để cậu làm thì hơn.”
Trịnh Lam không muốn tỏ ra quá thân thiết với Lương Đông.
Chạm mặt nhau thêm một lần, ăn cùng nhau một bữa cơm, xem như là cô đã trả hết món nợ lúc trước nhận quà của cậu ta, như vậy sau này cô sẽ không cần cảm thấy áy náy không thôi, cũng như ngầm để Lương Đông hiểu rõ ý định của cô.
Nếu thật sự anh ta có tình cảm với Trịnh Lam, vậy thì Trịnh Lam muốn nhân cơ hội này để Lương Đông hiểu rõ giữa hai bọn họ, xảy ra chuyện yêu đương là điều không thể nào.
“Cứ giao cho tớ.
Tối nay là tiệc mừng độc thân của cậu, nhất định phải ăn vận chói lóa lên đấy, có biết không?”
Tâm trạng của Hải Ly xem ra còn vui vẻ hơn cả Trịnh Lam, còn không quên dặn cô đặc biệt “chưng diện” một chút.
“Đều nghe theo cậu, như vậy đã được chưa? Xú nha đầu, hôm nay cậu xông xáo quá rồi đấy.”
Trịnh Lam vốn không phải là người quá hoạt bát, ở gần một người luôn nhiệt tình như lửa tựa Hải Ly, thú thật cô cảm thấy có chút cảm giác như bản thân mình đang bị thiêu đốt.
Ngưỡng mộ có, mà áp lực cũng có.
Ngưỡng mộ Hải Ly luôn có thể lạc quan, vui vẻ trong mọi tình huống.
Áp lực vì bản thân cô không có gì ưu tú cả, phương diện xã giao cũng không thể “như cá gặp nước” giống Hải Ly.
“Deal.
Vậy cậu bắt đầu chuẩn bị đi, tớ cúp máy trước, không làm phiền cậu sửa soạn nữa.”
Hải Ly nói xong liền chủ động cúp máy.
Trịnh Lam lật người qua lại trên giường, sau đó hít thở sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, đi đến trước gương, đưa mắt nhìn hình ảnh của mình đang được phản chiếu trong gương, trong lòng không khỏi cảm thán: Gần đây mình quả thật đã xuống sắc quá rồi.
Trịnh Lam không có tự tin bản thân mình là một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, thế nhưng cô có đủ dũng khí để có thể nói bản thân mình cũng có chút nhan sắc.
Tuy không phải là kiểu bàn bàn nhập họa, nhưng lại được cái thanh thoát, ưa nhìn.
“Có lẽ mình nên tút tát lại bản thân thật.”
Trịnh Lam đưa tay lên xoa xoa mặt, sau đó chu môi lên nhìn vào mình trong gương.
Thành phố mà cô đang sống là thành phố lớn, nói không ngoa thì đi ra khỏi nhà cứ cách nhau mười bước chân là Trịnh Lam có thể tìm thấy một cửa hàng thời trang, hoặc là một cửa tiệm trang điểm, một tiệm tóc hiện đại, đúng thật là “thiên thời - địa lời - nhân hòa”, cơ hội quá tốt để Trịnh Lam có thể hiện thực hóa ý tưởng “tân trang nhan sắc” của mình.
Nghĩ là làm, Trịnh Lam nhanh chóng thay một bồ đồ thoải mái rồi chọn một tiệm tóc ở gần nhà.
Bởi vì thời