“Không phải chứ? Em trông xinh thế này mà cũng phiền não vì chuyện tình cảm sao?”
Bên cạnh Trịnh Lam là một chị gái cũng đang làm tóc.
Chị ấy vừa cầm chiếc điện thoại vẫn còn phát video âm nhạc trên tay, vừa mở lớn mắt qua qua nhìn Trịnh Lam mà cất tiếng hỏi.
“Là tên nào không có mắt thế? Cô gái xinh đẹp thế này mà hắn dám đá em sao?”
Mấy chị em xung quanh cũng xông xáo góp chuyện.
Trịnh Lam là chủ sự còn chưa nói gì, người xung quanh ngược lại đã hiếu kỳ và bất mãn thay cô, điều này khiến cho Trịnh Lam nhất thời cảm thấy buồn cười, trên thực tế cô cũng đã bật cười thành tiếng.
“Bể tình là bể khổ mà ạ.
Đời người ai cũng phải trải qua lúc buồn lúc vui chứ ạ.”
Chuyện cũ dù đã từng khiến cô rất đau lòng nhưng hiện tại tất thảy đều đã nhẹ tựa lông hồng, Trịnh Lam cũng không còn cảm thấy tim mình đau như ai dùng tay nhéo mỗi khi nhắc đến chuyện tình duyên của mình nữa.
“Đàn ông đúng là đều xấu xa như nhau.
Em ấy à, nhất định phải tận dụng nhan sắc của mình.
Chị thấy em sửa cách trang điểm thành sắc sảo một chút, nhất định sẽ xinh như mấy cô diễn viên hạng A.
Đàn ông không phải đều là loại động vật yêu bằng mắt trước sao? Em phải khiến cho gã dám đá em tiếc đến mức nửa đêm phải bật dậy vì đau ruột.
Chị là chuyên gia trang điểm đấy, lát nữa chị sẽ tuốt tát lại nhan sắc cho em.”
“…”
Trịnh Lam dùng ánh mắt dò xét nhìn bà chị đang ngồi bên cạnh mình.
Cô ấy hiện tại đang để mặt mộc, tuy gương mặt thanh tú nhưng có chút nhợt nhạt, khó khiến cho cô không khỏi hoài nghi cô ấy có thật là “chuyện gai trang điểm” gì đó không.
Mà bà chị kia cũng không mù, tất nhiên có thể nhìn ra được sự dò xét và nghi hoặc trong mắt cô.
Lập tức, cô ấy liền đưa tay lên che miệng mà ho một tiếng rồi hắng giọng nói:
“E hèm.
Chị biết là trông chị bây giờ không được “good” cho lắm, nhưng chị không phải là người thích nói dối đâu.
Lát nữa chị trang điểm free cho em để chứng mình tay nghề, như thế là được rồi chứ?”
Cô gái kia vừa nói vừa dùng tay vuốt mũi, bộ dạng tỏ ra bản thân là người vô cùng rộng lượng.
“Quá hời rồi nhé.
Vừa được giảm tiền làm tóc vừa được trang điểm miễn phí, em đích thị là người may mắn nhất trong số các cô gái đã đến tiệm tóc của chị ngày hôm nay.”
Chị chủ tiệm tóc nói rồi đưa máy hấp đến gần cô, bắt đầu hấp tóc cho Trịnh Lam.
Làm tóc xong đã là bốn tiếng sau, cộng thêm một giờ trang điểm nữa, lúc Trịnh Lam hoàn thành tóc tai và make up đã là hơn sáu giờ rưỡi tối.
“Đấy, chị không nói dối mà đúng không?”
Ngưu Lan hất mũi bày ra dáng vẻ vô cùng tự hào khi nhìn vào “tác phẩm nghệ thuật” mà mình mới tạo ra.
Mấy bà chị đang có mặt trong tiệm tóc cũng không nhịn được mà thốt lên mấy câu cảm thán:
“Tay nghề tốt thật, có thể lát nữa cũng trang điểm cho tôi không? Tôi cũng có việc phải ra ngoài.”
“Tay nghề thợ tốt, mà