“Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ theo sát cô Trịnh rồi báo cáo lại tình hình cho anh.”
Trần Bân nói rồi lén la lén lút đi theo sau Trịnh Lam.
Theo đuôi cô hơn ba mươi phút, rốt cuộc hai người cùng vào một nhà hàng đồ Nhật.
Trần Bân nhanh tay lấy điện thoại trong túi ra gửi định vị cho Trác Diệu, còn tỉ mỉ chụp lại hình ảnh của nhà hàng cho anh xem.
“Làm tốt lắm.”
Trác Diệu tán thưởng anh ta một câu, lại thúc giục Trần Bân nhất định phải để ý đến nhất cử nhất động của Trịnh Lam.
Trần Bân vòng ra phía sau cô, ngồi ở vị trí cách bàn Trịnh Lam đã đặt một bàn nữa.
Ngồi đối diện với Trịnh Lam hiện tại là Hải ly và chồng cô ấy.
Vị trí ghế ngồi bên cạnh Trịnh Lam là Lương Đông, không khí một bàn bốn người trông vô cùng hòa hợp.
Vốn dĩ Đại Hòa muốn Hải Ly ở nhà nghỉ ngơi, nhưng vì cô quá cứng đầu, nên anh ấy chỉ có thể đi theo “hộ tống”.
Đồ ăn đã được bày biện lên bàn, Đại Hòa rất ra dáng một “ông chồng kiểu mẫu”, chủ động lột vỏ tôm bỏ vào bát cho vợ mình, còn dặn dò phục vụ đem lên một ly nước ép dưa hấu không bỏ đá.
“Em muốn uống nước dưa hấu lạnh.”
Hải Ly phồng má nhìn chồng mình.
Đại Hòa lau sạch tay mình rồi mới khẽ nhéo má cô ấy một cái, cất giọng quở trách nhưng không dấu nổi sự nuông chiều:
“Em không phải đang bị cảm mạo sao? Không được uống đồ uống lạnh.
Đợi em hết ốm rồi, anh sẽ tự tay ép nước dưa hấu lạnh cho em.”
“Cậu cũng ăn nhiều một chút.”
Lương Đông tất nhiên cũng không để Trịnh Lam phải ghen tị với người khác, anh ta liên tục gắp thức ăn bỏ vào trong chén của cô.
“Cảm ơn, cậu cứ ăn tự nhiên đi.
Tớ tự mình gắp thức ăn được mà.”
Trịnh Lam cười ngượng ngùng đáp.
Hải Ly nhân cơ hội, tích cực “đẩy thuyền”:
“Trời ơi, nhìn hai người cứ như vợ chồng son ấy.
Thế nào, tình trong đã tỏ mặt ngoài còn e hả? Cả hai đều đang độc thân mà, sao không rèn sắt lúc còn nóng, tranh thủ đến với nhau đi?”
Ý tứ ghép đôi của Hải Ly quá rõ ràng, khiến cho Trịnh Lam xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.
Mà Lương Đông lại là một “thẳng nam”, anh ta không chút nào dấu diếm ý định của mình:
“Vẫn còn đang tấn công.
Chỉ là đối phương phòng thủ nghiêm ngặt quá.”
“Có cần tôi giúp cậu đi đập tường thành của người ta không?”
Hải Ly cười ha ha nhìn Lương Đông mà nói.
Không khí bữa ăn phải nói vô cùng rộn ràng, khiến cho “cẩu độc thân” như Trần Bân ngồi thui thủi một góc không nhịn được mà cảm thấy cô đơn.
Anh ta vò đầu bứt tai, tại sao bây giờ mới nhận ra việc bản thân đang tăng ca không lương chứ? Rõ ràng đã tan làm lâu rồi, tại sao Trần Bân vẫn phải làm “cu li” chạy vặt cho Trác Diệu thế nhỉ?
Bỏ đi, đều là do anh ta miệng nhanh hơn