Hải Ly ngồi ở phía đối diện với Trịnh Lam, cho nên tất nhiên những gì cô nghe thấy cô ấy cũng sẽ nghe thấy.
Lập tức hai mắt Hải Ly liền trừng lớn, ngay cả đôi đũa cô ấy đang cầm trên tay cũng rơi thẳng xuống bàn, tạo nên thanh âm lạch cạch.
“Em làm sao thế?”
Đại Hòa nhận thấy hành động khác thường của vợ mình liền quay qua nhìn Hải Ly mà cất tiếng hỏi.
Lúc này đây, sắc mặt Hải Ly đang rất tệ.
Không chỉ có mặt mà hai tai cô cũng đã sớm đỏ bừng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, chỉ nhìn qua thôi cũng có thể thấy tâm trạng cô đang xấu như thế nào, rõ ràng đây là đang tức giận.
“Khốn nạn.”
Nếu ánh mắt có thể chém người, vậy thì e là ánh mắt Hải Ly đang nhìn Trác Diệu đã sớm băm anh thành trăm mảnh.
Đại Hòa theo ánh mắt vợ mình nhìn về hướng người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện.
Phải mất một lúc lâu anh ta mới có thể nhận ra người vừa bị vợ mình mắng chửi là ai, hóa ra là chồng của Trịnh Lam.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc chính là bên cạnh Trác Diệu còn có một cô gái.
Đây là điều trước giờ anh ta chưa từng thấy, không phải mọi người đều nói Trác Diệu là gã đàn ông không dính vào gái gú, không thuộc dạng thiếu gia cậy tiền cậy quyền mà ăn chơi trác táng sao? Bây giờ sao lại để người ta bắt gặp hình ảnh dễ dính scandal thế này?
Chuyện của Trịnh Lam anh ta không rõ.
Nhưng là chỗ quen biết, Đại Hòa cũng biết Trịnh Lam và Trác Diệu đã ly hôn.
Vừa ly hôn vợ cũ đã cặp kè với một cô gái trẻ khác, thế này cũng làm mất mặt đàn ông quá rồi.
Dù cùng là nam nhân, nhưng khi chứng kiến cảnh này, Đại Hòa không thể kiềm chế được ý muốn tặng cho Trác Diệu hai chữ: “thằng tồi”.
“Trịnh Lam, hắn ta cũng quá đáng quá rồi.
Tốt xấu gì cũng chỉ vừa ly hôn với cậu, hắn không phải hấp tấp muốn lấy vợ mới đến mức đó rồi chứ?”
Hải Ly vừa nói vừa nghiến răng ken két.
Mà sắc mặt Trịnh Lam lúc này cũng không tốt lắm, gương mặt cô có chút tái đi, nụ cười trên môi cũng dần trở nên gượng gạo.
Phải qua đi một lúc lâu, đến lúc đã bình ổn lại tâm trạng, Trịnh Lam mới có thể máy móc cử động môi mình mà cất tiếng nói:
“Bỏ đi, bọn tớ dù sao cũng đã chia tay rồi.
Bây giờ anh ấy có muốn yêu đương với ai, đấy là chuyện riêng của anh ấy.”
Khoảng cách giữa bàn ăn của Trác Diệu và Trịnh Lam vốn không xa, cho nên tất cả những gì cô vừa nói anh đều nghe hết tất thảy.
Bàn tay đang nắm lấy tách trà của Trác Diệu vô thức siết chặt, gân xanh cũng nổi lên cuồn cuồn trên mu bàn tay.
Trần Bân vốn đang ôm tâm trạng vui vẻ thưởng thức thức ăn, nhưng bỗng nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh đang tỏa ra từ người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện mình, cho nên miếng sushi anh ta vừa gắp lên còn chưa