“Tớ…”
Suốt bao nhiêu năm quen biết, đây là lần đầu tiên Trịnh Lam thấy Đại Hòa có thái độ gay gắt như thế này với mình.
Nhất thời, cô chưa thể nào thích ứng nổi, hành động vì thế liền trở nên lúng túng, lời đến cổ họng ứ nghẹn lại không thể nào thốt ra.
Cửa phòng được đẩy ra.
Lương Đông cầm theo đồ ăn trên tay trở lại, nhìn thấy mặt Đại Hòa nhăn nhó, còn có Trịnh Lam đang mím môi cúi đầu, đoán được bảy phần chắc chắn hai người này vừa cãi cọ.
“Không nói được sao?”
Đại Hòa cong môi cười một tiếng, sau đó liền quay người đi không nhìn chằm chằm vào Trịnh Lam nữa.
Dù biết không phải Trịnh Lam là người gây ra thương tích cho vợ mình, nhưng Đại Hòa vẫn cảm thấy không hề dễ chịu.
Anh ta cho là nếu không phải vì Trịnh Lam, Hải Ly cũng sẽ không dính vào mớ rắc rối này.
“Tớ mua bốn phần đồ ăn sáng, mọi người cùng ăn nhé? Bác sĩ sắp đến kiểm tra rồi, Đại Hòa, cậu đánh thứuc Hải Ly đi.”
Lương Đông nhanh chóng lên tiếng, muốn cắt ngang bầu không khí ngượng ngùng lúc này.
Đại Hòa nghe lời Lương Đông, dùng sức nhẹ nhàng lay Hải Ly tỉnh dậy.
Tính khí buổi sáng của Hải Ly không hề dễ chịu, nhất là khi bị người khác đánh thức vào sáng sớm.
“Gì thế?”
Dùng mu bàn tay gác lên trán, che đi ánh sáng mặt trời đang rọi vào phòng, thanh âm mang theo sự cáu gắt của Hải Ly vang lên.
“Dậy ăn sáng thôi em.
Chút nữa còn phải gặp bác sĩ kiểm tra lại.”
Trái ngược hoàn toàn với thái độ lạnh tanh lúc đối chất Trịnh Lam, hiện tại từng lời nói cử chỉ của Đại Hòa đối với Hải Ly đều là muốn có bao nhiêu dịu dàng liền có bấy nhiêu dịu dàng.
“Đại Hòa?”
Hải Ly mơ màng nghe thấy giong chồng mình.
Nghĩ bản thân còn đang mơ ngủ, cho nên nhanh chóng đưa tay dịu dịu mắt cho tỉnh táo.
“Đừng dụi nữa, cẩn thận đau mắt.”
Thanh âm của Đại Hòa vẫn nhẹ nhàng và nhận nại như cũ, vươn bàn tay to của mình lên nắm lấy tay Hải Ly.
Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay to lớn của anh, hai mắt Hải Ly lập tức liền mở lớn mà quay đầu nhìn qua bên cạnh.
“Đại Hòa?”
Thanh âm lẫn ánh mắt của Hải Ly đều toát ra sự kinh ngạc.
“Sao anh lại ở đây?”
Theo lý mà nói, giờ này không phải chồng cô đang công tác ở Dung Thành sao?
“Anh lo lắng cho em, cho nên tối qua đã trở về.”
Đại Hòa không giấu diếm, thành thật khai báo với Hải Ly.
“Tối qua sao?”
Hải Ly ngơ ngác trước câu nói của Đại Hòa.
Phải trôi qua chừng mười giây, lúc này cô mới phản ứng lại, vội vàng lật chăn đưa mắt nhìn xuống bụng.
“Em bé…”
Thanh âm của Hải Ly mang theo sự run rẩy, ánh mắt tràn ngập lo lắng ngay lập tức hướng về phía Đại Hòa.
“Con không sao.
Nhưng sau này em phải chú ý, dù sao cũng đang trong những tháng cuối của thai kỳ.”
“Không sao thì tốt.”
Hải Ly vuốt ngực rồi thở phào một hơi.
Lương Đông lúc này đã mở hộp cháo còn nóng hổi ra, đem bát cháo kia cùng một chiếc thìa gỗ tới giường Hải Ly:
“Cậu ăn sáng đi.
Tôi đã liên hệ với bác sĩ, lát nữa sẽ đến kiểm tra lại cho cậu.”
“Cảm ơn, Lương