“Đại Hòa, anh đang nói gì thế?”
Hải Ly thật sự đã bị những lời này của chồng mình chọc tức.
Chuyện này làm sao có thể trách Trịnh Lam, là do cô tự làm tự chịu, làm sao anh lại có thể giận cá chém thớt như thế chứ?
“Vậy em muốn anh nói thế nào? Muốn anh cảm ơn Trịnh Lam sao?”
“Chuyện này anh không làm được.”
Đại Hòa vừa nói vừa đưa tay nới lỏng cà vạt, lúc này cơn giận bốc lên đỉnh đầu khiến anh cảm thấy không khí xung quanh có chút ngột ngạt, nóng bức.
“Anh không ở nơi này, sẽ không ai có thể chăm sóc tốt cho em.
Đường đến nhà bố mẹ đều xa xôi, cho bằng em cùng anh ngồi máy bay vài tiếng đến Dung Thành.”
Không thể 24/24 kè kè bên cạnh cô, nhưng anh cũng có thể để cô trong tầm mắt.
Chỉ riêng chuyện này thôi cũng khiến Đại Hòa cảm thấy yên tâm hơn là để vợ một mình ở lại Tân Thành trong thời điểm hiện tại.
“Đại Hòa, anh quá đáng rồi đấy.
Đây rõ ràng không phải là lỗi của Trịnh Lam.
Anh, anh…”
Hải ly vừa nói vừa th ở dốc, sau đó đưa tay lên ôm ngực, trừng mắt há miệng mà mắng anh:
“Anh là đang muốn em tức chết có đúng không?”
“Hải Ly…”
Đại Hòa rõ ràng còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại không thể nào thốt ra nổi.
Anh vẫn là không nỡ làm Hải Ly khó chịu, không muốn cô tức giận chút nào.
“Anh cũng chỉ vì muốn tốt cho em.
Em có thể nói ra ý kiến của chính mình, không nên tức giận, có được không?”
“Đại Hòa, chuyện lần này là do tớ không bảo vệ tốt cho Hải Ly.
Nhưng cậu hãy tin tớ.
Chuyện này về sau sẽ không tái diễn nữa, tớ sẽ bảo vệ cho Hải Ly thật tốt, dù cho có phải lấy mạng mình ra đánh đổi.”
Trải qua bao nhiêu năm, số chuyện Hải Ly giải quyết giúp Trịnh Lam không ít.
Đi qua bao nhiêu năm tháng, Trịnh Lam cũng coi như đã nhìn rõ lòng người, biết ai là thật lòng tốt với mình.
Cho nên những lời cô vừa nói không phải chỉ là nói suông hay làm màu mà đều xuất phát từ sâu thẳm nội tâm cô.
“Không cho cậu nói bậy.”
Hốc mắt Hải Ly ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Ngay sau đó, cô liền dùng ánh mắt tố cáo nhìn về phía Đại Hòa, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê cũng dần trượt ra khỏi hốc mắt, thanh âm ngắt quãng mang vang lên:
“Đại Hòa, anh thật là quá đáng.”
Mỗi giọt nước mắt của Hải Ly đều như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào đầu tim Đại Hòa.
Anh ngay lập tức buông bỏ gươm giáo đầu hàng, chạy đến bên cạnh giang rộng hai tay mà ôm lấy Hải Ly vào lòng, không ngừng nhẹ giọng vỗ về cô:
“Hải ly, là anh sai.
Em đừng khóc nữa, anh không ép em đến Dung Thành, có được không?”
Được rồi, anh thua rồi.
Thà phải nhận thua còn hơn nhìn thấy vợ mình rơi lệ.
“Đừng khóc, sẽ nhanh già.
Còn làm con sinh ra mang gương mặt nhăn nhó.”
“Anh không được nói chuyện như thế với