Câu chuyện nhanh chóng đi đến hồi kết.
Đồng Đồng ép người nhận tiền xong liền lấy cớ có công việc rời đi, không nán lại bệnh viện lâu thêm nữa.
“Tối qua cô ấy đến bệnh viện?”
Nhất cử nhất động của Trịnh Lam đều được Trần Bân báo cáo lại cho Trác Diệu, tất nhiên bao gồm cả việc đã xảy ra hôm qua.
“Hôm qua cô ấy cùng Hải Ly lên xe cấp cứu.
Thám tử báo cáo lại là do ẩu đả dẫn đến chấn thương.
Bọn họ được đưa đến bệnh viện bác sĩ Lương đang công tác?”
“Bác sĩ Lương?”
Trác Diệu chỉ mới hạ bút ký được một nửa chữ ký của mình thì dừng tay lại, nheo mắt nhìn Trần Bân.
“Là Lương Đông.
Anh ta là giám đốc bệnh viện Thạc Hòa ạ.
Còn về chỗ ở hiện tại của cô Trịnh, hiện tại cô ấy đang ở cùng nhà với Hải Ly.”
Những gì Trác Diệu muốn biết, không tốn quá nhiều thời gian anh đều có thể có được đầy đủ thông tin.
Trác Diệu miết đầu ngón tay cái lên thân bút máy, gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy rõ, còn không quên nhếch miệng cười “tán dương”:
“Giám đốc bệnh viện sao? Lương Đông xem ra năng lực không tồi nhỉ?”
Nhưng so với vị trí mà anh đang đứng hiện tại, năng lực của anh ta còn kém xa.
Mắt nhìn người của Trịnh Lam chẳng lẽ kém như thế, vội vàng muốn bỏ anh chỉ vì muốn chạy theo tên mạt hạng kia hả?
“Tổng giám đốc.
Có chuyện này…”
Trần Bân lộ ra vẻ mặt khó xử, ăn nói cũng không trôi chảy như mới vừa rồi.
“Có chuyện gì? Đừng lãng phí thời gian, tôi còn rất nhiều hợp đồng cần xem xét.”
“Mẹ của cô Trịnh tìm đến cửa, nói là muốn gặp anh.
Còn có em gái của cô ấy, anh có muốn gặp họ không?”
“Không gặp.”
Mấy hôm trước bị mẹ mắng cho không còn chút mặt mũi, đầu óc Trác Diệu cũng sớm đã thông rồi.
Nghĩ lại anh mới thấy hành động của bản thân đúng thật là ấu trĩ, dù sao mình và Trịnh Lam cũng đã không còn là vợ chồng, cho nên không cần cố gắng duy trì hình ảnh con rể tốt, anh rể tuyệt vời trong mắt người nhà cô làm gì nữa.
Quan hệ giữa Trịnh Lam với mẹ cùng em gái không hòa hảo, điều này Trác Diệu chỉ mới phát giác ra.
Cho nên anh không định sẽ tiếp tục diễn vở kịch tình thân đằm thắm với họ làm gì nữa, tránh để mâu thuẫn giữa anh và Trịnh Lam vì những người không đáng mà lại bị đẩy lên cao.
Trần Bân hiểu rõ ý Trác Diệu, nhanh chóng di chuyển xuống cổng ra vào khuôn viên công ty.
Bời vì bảo vệ nghiêm ngặt, cho nên hai mẹ con Trịnh Vân vừa đến cổng đã bị hai bảo an chặn lại.
Nhất là Trịnh Vân, từ nãy đến giờ vẫn còn đang kêu gào.
“Trợ lý Trần.”
Nhìn thấy Trần Bân trở ra, hai mắt cô ta sáng lên như thấy vàng, nhanh chân chạy lên phía trước, hướng đôi mắt sáng rực của mình về phía Trần Bân mà cất tiếng hỏi:
“Anh đã nói với anh ấy việc tôi tìm đến đây chưa? Trác Diệu nói thế nào, tôi có thể vào trong