“Lớp trưởng?”
Hải Ly nhanh miệng cất tiếng trước.
Đồng Đồng gật đầu, dần tiến vào phòng, trên tay còn đang xách một giỏ hoa quả lớn.
“Cậu thấy trong người thế nào rồi?”
Đồng Đồng đi tới gần Hải Ly, đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó quan tâm cất tiếng hỏi.
Hải Ly cũng không che dấu, đưa tay vuốt bụng rồi cười đáp:
“Cảm ơn cậu quan tâm.
Tớ không có việc gì.”
“Chuyện hôm qua… Tớ xin lỗi.
Lúc tớ chạy ra ngoài thì cậu đã được xe cấp cứu đưa đi rồi, tớ có gọi điện cho cậu và Trịnh Lam nhưng cả hai đều không nghe máy.
Ban nãy tớ liên hệ với Lương Đông mới biết được thông tin của cậu.”
“Chuyện đã xảy ra sao có thể trách cậu được.
Cậu đâu làm gì sai.”
Hải Ly là người phân rõ phải trái, tất nhiên sẽ không vô cớ trút giận lên Đồng Đồng.
“Tôi… Tôi không cố ý.
Là các cậu động tay chân trước.”
Tố Luyện thấp giọng nói.
Dù cho sự thật rõ như ban ngày, cô ta vẫn nhất quyết không nhận mình sai.
Hôm nay đến đây là do bị Đồng Đồng gây áp lực, cô ta hoàn toàn không tự nguyện đến.
Giỏ trái cây kia tất nhiên cũng không phải Tố Luyện bỏ tiền ra, tất cả đều là thành ý của Đồng Đồng hết.
“Là lỗi của chúng tôi?”
Hải Ly bị mấy câu nói không não của cô ta chọc cho tức suýt thì nổ phổi.
Người này sao có thể mặt dày đến thế, e là mặt đường còn phải gọi cô ta bằng một tiếng cụ.
“Ai đúng ai sai, trong lòng cậu hẳn biết rõ.
Là cậu vô cớ gây sự với chúng tôi trước, người sai từ đầu đến cuối là cậu, cậu không có quyền đứng đây lên tiếng chỉ trích chúng tôi.”
Trịnh Lam không nhịn nổi nữa.
Vì cô ta mà suýt thì cô và Hải Ly phải tuyệt giao với nhau, cục tức này cô nuốt trôi không nổi.
“Hai người…”
“Tố Luyện.”
Thanh âm Đồng Đồng lạnh lẽo vang lên bên tai Tố Luyện, khiến cho cô ta mím môi khẽ rùng mình một cái.
“Nói xin lỗi.”
Đồng Đồng không phải đang gợi ý, mà câu nói của cô ấy giống như đang ra lệnh.
Vẻ mặt Tố Luyện rõ ràng không cam tâm, nhưng rốt cuộc vẫn phải cử động môi, bất đắc dĩ mà nói:
“Xin lỗi.”
“Chúng tôi cũng không ép cô.
Cần gì miễn cưỡng như thế.”
Hải Ly hoàn toàn không có ý định tiếp nhận lời xin lỗi này.
Muốn dựa vào vài lời nói qua loa mà làm lành à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
E là sau này bọn họ khó có thể tiếp tục làm bạn của nhau rồi.
“Cô đừng quá đáng.
Dù sao tôi cũng đã nói xin lỗi rồi.”
Tố Luyện tức đến mức đỏ mặt.
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng cúi đầu xin lỗi ai, hiện tại lại phải gập người cầu xin hai người này.
Đây có lẽ là chuyện mất mặt nhất từ lúc cô ta được sinh ra cho đến nay.
“Tố Luyện, nói chuyện đàng hoàng.”
“Chị họ.
Chị là chị của em, sao lại nói đỡ cho người ngoài chứ?”
Chị họ sao?
Hải Ly cùng Trịnh Lam đồng thời quay qua nhìn nhau, trước giờ họ chưa từng biết giữa Đồng Đồng và Tố Luyện có mối quan hệ như thế.
Chủ yếu