Editor: An Dung NiBeta: Mạc Y PhiHôm sau là thứ sáu – ngày đội cổ động viên tập luyện, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày thi đấu. Để tập duyệt thật kĩ cho ngày biểu diễn chính thức, giáo viên đã yêu cầu tất cả các cổ động viên đều phải mặc đồng phục biểu diễn.
Lục Yên và Đặng Mạn đều trong đội cổ động viên, vừa tan học, hai người đã vội đến phòng vệ sinh thay quần áo.
Đồng phục biểu diễn khá giống đồ của vận động viên tennis, áo phông trắng và váy ngắn. Nếu mặc bộ đồ này lên người một nữ sinh hơi cao một chút, thì chiều dài váy sẽ trên đầu gối khoảng 10cm, đối với học sinh mà nói thì váy này quá ngắn, quá hoạt bát, nhưng cũng may các cô chỉ cần mặc bộ này vài ba lần, bên trong váy có may thêm phần quần bảo hộ nên cũng không cần lo là sẽ bị lộ hàng.
Hai người thay xong quần áo đi ra ngoài, Đường Khiết vẫn đứng chờ bên ngoài, vừa thấy Lục Yên, cô liền hâm mộ nói: “Lục Yên, chân cậu đẹp thật đấy, vừa trắng vừa thẳng, giá như chúng mọc trên người tớ thì tốt nhỉ.”
“Thôi đi.” Lục Yên nhận lấy túi đồ từ tay Đường Khiết, “Bọn tớ đi trước đây, nếu cậu thích xem bọn tớ tập thì tí đến sân bóng rổ nhé, tập xong thì về cùng luôn.”
Đường Khiết đề nghị: “Ngày mai được nghỉ, tối ra sau trường ăn đồ cay đi.”
Đặng Mạn phản đối: “Tập xong tớ phải về nhà rồi.”
Đường Khiết lườm cô ấy một cái: “Thì thôi, tớ đi với Lục Yên.”
Sợ đến muộn, Lục Yên và Đặng Mạn ra khỏi tòa nhà lớn thì lập tức co chân chạy ra sân bóng rổ.
Đến nơi, quả nhiên là cô giáo phụ trách huấn luyện đội cổ động viên đã đến, Lục Yên vội vàng chạy về vị trí tập luyện của mình.
Thời gian tập luyện của đội cổ động viên là trước đội bóng rổ nửa tiếng, nào ngờ hôm đó các cô vừa mới xếp đội hình, các nam sinh đội bóng rổ đã đến sân rồi.
Bên cạnh sân bóng có một hàng ghế dài để nghỉ ngơi, Giang Thành Ngật và bạn bè vừa đến đã ngồi xuống hàng ghế ấy.
Vị trí của Đinh Tịnh ở ngay đầu hàng, thấy Giang Thành Ngật đến, lập tức chào hỏi với anh, rồi chạy ra bắt chuyện.
Lục Yên nghiêm túc làm động tác khởi động theo giáo viên, lúc xoay người, không thể tránh khỏi việc liếc qua chỗ kia một cái.
Chỉ thấy Giang Thành Ngật mặc đồ tập màu xanh da trời, đi đôi giày thể thao màu trắng, đầu gối bên trái có đeo một miếng bảo hộ đầu gối màu đen, tay trái cũng đeo đồ bảo vệ cổ tay, đây đều là những trang bị thường thấy của một vận động viên bóng rổ, nhưng khác với những nam sinh khác, từ đầu đến chân anh đều có vẻ rất sạch sẽ.
Cô suy nghĩ một lúc, nam sinh dù có ở sạch đến mấy đi chăng nữa, bình thường cũng rất năng động, không thể sạch sẽ đến mức này được, nhất định là nhà anh có người thường xuyên giặt quần áo giúp anh.
Cô lại nhớ lại mấy hôm trước khi cô ngồi ở khán đài đọc truyện tranh, bị bóng rổ của anh làm bẩn giày, về nhà phải kì cọ mãi mới sạch.
Nghĩ vậy, cô lại nhìn anh thêm vài lần.
Sự chú ý của anh đang đặt hết lên mấy người đồng đội bên cạnh, thỉnh thoảng mới đáp lời Đinh Tịnh vài ba câu, vừa nói chuyện, vừa nhồi bóng.
Cô để ý thấy dù anh nhồi bóng hay ném bóng vào rổ thì cũng đều dùng tay trái, có vẻ như anh thuận tay trái.
Đang bận nghĩ, chớp mắt một cái, cô liền đón một ánh mắt nhìn thẳng vào mình, lúc này mới nhận ra Giang Thành Ngật nhìn về phía cô từ bao giờ, ánh mắt anh đen láy giống hệt như màu tóc của anh vậy.
Cô vội quay mặt đi.
Lúc này cô giáo vỗ tay một cái, nói lớn: “Bắt đầu xếp hàng tập bài biểu diễn, những ai còn chưa về hàng thì lập tức quay về. Mấy ngày nữa là đến buổi thi đấu bóng rổ cấp 3 rồi, đội cổ động viên của chúng ta không những phải khuấy động không khí, mà còn phải thể hiện được khí thế của Thất Trung chúng ta, vì thế các bạn hãy tập luyện thật nghiêm túc.”
Nói xong, cô giáo liền cúi người xuống bật loa.
Nhạc nền là bài hát của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đang nổi tiếng nào đó, các thầy cô thấy bài hát này rất sôi động, vui vẻ, khá hợp để cho đội cổ động viên nhảy khai mạc.
Nhạc vừa vang lên, trên khán đài có khá nhiều người bắt đầu ồn ào.
Không biết ai đã tiết lộ lịch tập của đội cổ động viên mà hầu như học sinh nào cũng biết hôm nay đội cổ động viên tập duyệt, là thời điểm thích hợp nhất để ngắm gái, có rất nhiều bạn học kéo nhau ra sân bóng rổ.
Mọi người đã sớm thuộc lòng các động tác biểu diễn, Lục Yên vừa nhảy vừa di chuyển, nhớ đến Đường Khiết lại quay ra phía khán đài tìm người.
Có quá nhiều người, cô tìm một lúc lâu vẫn không thấy Đường Khiết đâu, đúng lúc này phải đổi đội hình, cô hơi tách chân ra, khom người ném quả cầu hoa từ tay trái sang tay phải, mà trong lúc uốn người vô tình cô bắt gặp ánh mắt của một người từ phía sau.
Là Giang Thành Ngật. Anh cầm một lon nước, nhưng lại không uống, dường như đã nhìn chằm chằm vào cô từ rất lâu rồi, khi cô quay lại, anh đỏ mặt, không nhanh không chậm nhìn ra chỗ khác.
Nhảy xong, giáo viên rất hài lòng với thành quả huấn luyện của mình, khen ngợi mọi người mấy câu rồi cho cả đội nghỉ.
Lục Yên vừa lau mồ hôi, vừa kéo Đặng Mạn lên khán đài tìm Đường Khiết.
Đường Khiết đang có thiện cảm với một thành viên của đội bóng rổ, bình thường luôn nghĩ đủ cách để bắt
chuyện với người ta, hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội xem người thương chơi bóng rổ, cô nàng nhất quyết không chịu rời đi.
Ba người đành ngồi xuống xem bóng rổ.
Đặng Mạn cuống cuồng đòi về nhà, chỉ ngồi xem một lúc rồi đi về trước.
Trong lúc nghỉ giữa hiệp, có một nam sinh đi từ khán đài bên cạnh ra chào hỏi: “Lục Yên.”
Lục Yên ngửa đầu lên nhìn, là một nam sinh của lớp A4, tên là Vu Mậu, thành tích học tập rất tốt, dáng người cao ráo, thích đá bóng.
Trước kia Vu Mậu từng viết thư tình cho cô, còn từng tỏ tình trực tiếp với cô, nhưng lần nào cũng bị từ chối với lý do: “Tớ muốn tập trung vào việc học.”
Vu Mậu đến gần, thấp giọng nói gì đó với nữ sinh ngồi cạnh Lục Yên, cô bạn kia rất biết điều, lập tức đổi chỗ cho Vu Mậu.
Đường Khiết nhìn sang phía bên này một cái, thấy người theo đuổi Lục Yên nên cũng không để ý, tiếp tục ngồi ăn quà vặt.
“Vừa rồi cậu nhảy rất đẹp.” Vu Mậu ngồi xuống, gãi đầu một cái nhìn Lục Yên.
Lục Yên để ý đến chiếc mụn trứng cá màu đỏ trên mặt anh ta, cười một cái, khách sáo đáp: “Cảm ơn.”
“Kết quả thi giữa kì của cậu thế nào?” Vu Mậu cố bắt chuyện.
Lục Yên vừa định trả lời thì bỗng nhiên đằng trước có tiếng ồn ào, Đường Khiết nói lớn: “Giang Thành Ngật sao thế, quả bóng mất tận 3 phút để đến tay cậu ta mà cứ thế bay mất.”
Mấy chục phút tiếp theo, Vu Mậu vẫn cố nói chuyện với Lục Yên, mấy lần cô định kiếm cớ chạy đi thì lại bị Đường Khiết giữ lại.
“Tí nữa ra sau trường ăn quà vặt rồi hẵng về.” Đường Khiết làm nũng với cô, cô ấy vẫn luôn muốn tỏ tình với cậu nam sinh kia, chỉ cần Lục Yên động viên thêm một chút nữa thôi.
Rốt cuộc cũng kết thúc trận đấu, Đường Khiết chạy đi tìm cậu bạn kia, Lục Yên thì đến phòng vệ sinh gần sân bóng rổ thay quần áo.
Thay quần áo xong đi ra, cô lại thấy Vu Mậu vẫn còn chờ bên ngoài.
Anh ta nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động, nói: “Cũng gần 8 rưỡi rồi, hai các cậu là nữ sinh, đi về nhà không an toàn, mình đưa cậu về nhé.”
“Không cần.” Lục Yên vội vàng từ chối, “Lát nữa chúng tớ sẽ bắt xe taxi về.”
Vu Mậu nhìn cô chằm chằm, bất đắc dĩ nói: “Tớ cũng biết là cậu sẽ từ chối, vậy tớ tiễn cậu ra cổng trường nhé.”
Lục Yên không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, đành phải nghe theo lời anh ta.
Đợi ở hành lang một lúc, Đường Khiết vẫn chưa ra, Lục Yên liền nhắn tin: “Hay là tớ ra cửa hàng đồ cay sau trường đợi cậu nhé?”
Gửi tin nhắn xong cô định rời đi, thì điện thoại reo, là Đường Khiết.
“Tớ ra ngay đây.”
Đúng lúc ấy phía sau có người nói: “Vu Mậu, tớ có chuyện cần nhờ.”
Lục Yên quay đầu lại, thấy có mấy nam sinh đi ra khỏi phòng nghỉ, người vừa lên tiếng là ủy viên thể dục của lớp A4.
Vu Mậu quay sang, “Sao thế?”
Chưa nói hết câu, Giang Thành Ngật cũng đi ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt lơ đãng rơi vào người Lục Yên, sau đó lại nhìn sang Vu Mậu.
Cậu bạn lớp A4 kia thấy vậy liền ra bá vai Vu Mậu, cười hì hì: “Đi ra đây nào, có chuyện cần nhờ.”
Không đợi Vu Mậu từ chối, đoàn người đã cưỡng chế kéo anh ta đi theo, mọi người cứ thế rời đi.
Có người còn ranh mãnh nói với lại, “Giang Thành Ngật, tí nữa nhớ đến đấy nhé.”
Ánh đèn không quá sáng, tiếng ồn ào đã đi xa, trong chốc lát, hành lang chỉ còn lại Lục Yên và Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật đứng một lúc liền đi ra ngoài, Lục Yên nhìn chằm chằm vào hành lang, kiên nhẫn đợi Đường Khiết đi ra.
Hành lang không quá rộng, đủ cho hai người sánh vai nhau mà đi.
Khi anh đến gần, cô ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt, cũng không khó ngửi, thậm chí còn khiến không khí xung quanh hơi nóng lên.
Thấy anh sắp đi ngang qua người mình, cô còn đang nghĩ xem có nên tránh người để tạo ra khoảng cách hay không, thì đột nhiên anh ngừng lại. Ngay sau đó quả bóng rổ trên tay anh rơi xuống, lại trúng vào giày cô thêm một lần nữa.
Lục Yên ngạc nhiên.
Giang Thành Ngật khom người nhặt bóng rổ, rồi đứng thẳng lên: “Xin lỗi bạn học, hay là tôi đền cho cậu một đôi giày khác nhé.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, không lên tiếng đáp lại.
Vẻ mặt và giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại rất thản nhiên, không hề có ý xin lỗi nào cả.