Đông Chí

Ngoại Truyện 4


trước sau

Edit + Beta: Queenie_Sk

Đứng đối mặt với nhau như vậy Lục Yên mới phát hiện Giang Thành Ngật còn cao hơn cô nghĩ rất nhiều, phải ngẩng đầu mới có thể đối diện với anh.

Giang Thành Ngật cũng đang nhìn cô, nhìn rất chăm chú. Từ lông mày cho đến đôi mắt, sau đó từ từ rời xuống khóe môi cô. Một lúc lâu sau mới đối mắt với cô, cười cười: “Cậu tên gì, tôi đền cho cậu đôi giày mới.”

Trong không khí phảng phất tồn tại một thứ gì đó…. khiến cho người ta cảm thấy hơi bứt rứt.

Cô cố gắng không để cho bản thân suy nghĩ nhiều về cảm giác khác lạ này, lạnh nhạt liếc anh: “Không cần, tôi về giặt lại là được.”

Dáng vẻ của anh rất chân thành: “Nếu không tôi giặt giúp cậu? Làm bẩn cả hai lần thật ngại quá!”

“Đừng làm bẩn thêm lần thứ ba là được!” Cô liếc anh một cái.

Da mặt của Giang Thành Ngật dày hơn Lục Yên nghĩ nhiều, dường như chẳng thèm để ý đến vẻ bất mãn của cô, anh mỉm cười: “Nếu như làm bẩn lần thứ ba, tôi cũng chỉ còn cách đền cho cậu một đôi mới!”

Vừa nói vừa đưa mắt nhìn đôi giày của cô, đề nghị: “Giặt giày rất tốn nhiều công sức, tôi giặt cho cậu được không?”

Thanh âm của anh vang lên trầm thấp, run run, khi nói chuyện anh vẫn đưa mắt nhìn cô, ánh mắt ngập tràn ý cười khiến vành tai cô thoáng chốc nóng lên.

Anh sẽ giặt giày cho cô sao? Cô hoàn toàn nghi ngờ, vốn dĩ định mở miệng từ chối, bây giờ lại muốn đùa với anh một chút, cô gật gù: “Vậy cũng được!”

Dựa vào kỹ thuật chơi bóng của Giang Thành Ngật, cô không tin anh sẽ hụt tay lần nữa; nếu anh đã thích chơi mấy trò tẻ nhạt này, vậy cho anh nếm thử mùi vị giặt giày xem sao.

Cô rút túi giày xăng-đan trong cặp, thay giày ngay trước mặt anh, rồi bỏ giày thể thao vào, tự nhiên đưa về phía anh, cười cười: “Vậy thì phiền cậu!”

Giang Thành Ngật chẳng biểu hiện chút kinh ngạc nào, nhận lấy: “Giặt sạch tôi sẽ trả cho cậu!”

Rõ ràng là lời đề nghị cực kỳ bỡn cợt nhưng lại được anh biến thành một câu đủ tình đủ lý như vậy khiến cô khựng lại một chút, trong đầu nhớ ngay đến câu nói của Đường Khiết mỗi khi tức giận: Thật đáng ăn đòn mà, muốn đánh cho một phát.

Giờ phút này tuy rằng trên môi vẫn mở nụ cười, nhưng trong đầu cô chỉ toàn ý nghĩ kia thôi.

“Đúng rồi! Cậu tên gì?” Sắc mặt không thay đổi, anh ung dung nói lảng sang chuyện khác.

“Lục Yên!” Cô lạnh nhạt đáp lời.

“Lục Yên!” Anh lặp lại hai chữ này, cố tình nói thật chậm, tựa như đang nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa nào đó.

Tim cô bỗng đập rất nhanh, giọng nghiêm túc hơn: “Có chuyện gì ư?”

Giang Thành Ngật bật cười:
“Tôi tên Giang Thành Ngật!”

“Ồ!” Cô làm như lần đầu tiên nghe đến cái tên này… Ồ một tiếng nhẹ như mây gió.

Hai ngày cuối tuần, Lục Yên ở nhà ôn bài.

Thứ hai có buổi tập luyện của đội cổ động viên, giờ nghỉ trưa, cô nhớ Giang Thành Ngật đã nói sẽ trả giày cho cô ở phòng thể dục, ăn xong bữa trưa cô liền đi đến đó.

Buổi trưa phòng thể dục không có ai, dự định sẽ lấy giày trước rồi mới đi ăn trưa, nếu không sợ chiều lại không có giày để đi.

Ai ngờ Giang Thành Ngật và đội viên đang tập bóng. Sắp đến vòng loại nên huấn luyện viên bắt tập tăng cường.

Khi cô vào phòng, Giang Thành Ngật quay lưng về hướng cửa ra vào.

Lục Yên ngồi ở trên khán đài, vừa ngồi xuống, quả nhiên có túi đựng giày của cô ở đó.

Mở ra xem, giày giặt sạch hơn cô tưởng, không chỉ phía mặt mà ngay cả miếng lót giày đều rất sạch sẽ.

Gò má cô nóng lên, cảm xúc ngượng ngùng của thiếu nữ mới lớn đột nhiên ập đến.

Không biết vô tình hay cố ý mà đúng lúc này Giang Thành Ngật cũng nhìn về phía cô, hai tầm mắt chạm nhau, anh khẽ mỉm cười.

Lục Yên đứng ngồi không yên, không cách nào có thể thay giày trước mặt anh như hôm đó. Cô vội vàng cầm lấy túi giày, định bỏ đi, đột nhiên có tiếng gọi cô ở phía sau.

Là Giang Thành Ngật.

“Thế nào … Có hài lòng không?” Người anh đầy mồ hôi, tóc dính chặt lên trán, chỉ chỉ đôi giày trong tay cô, mở miệng hỏi, không nở nụ cười, nhưng cô luôn cảm giác ánh mắt của anh đầy sự trêu chọc.

“Cũng được!” Ngữ điệu pha chút khó chịu, nhưng miệng cười rất tươi, “Cảm ơn!”

“Ừ!” Anh nhíu mày, tiếp lời: “Cậu ăn cơm chưa? Hai ngày làm cậu không thể đi đôi giày này, nếu không tôi mời cậu ăn cơm!”

“Không cần, tôi có hẹn với bạn!” Cô giả vờ nở một nụ cười thân thiện. Còn lý do …. Bản thân cô cũng chả hiểu vì sao. Nói chung cô cho rằng cần giữ khoảng cách với nhau. Vừa nói xong cô vội vàng rời đi.

Cô đã đi được một quãng nhưng có cảm giác người đằng sau vẫn đang nhìn mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện