“Bây giờ chị em là một bà góa có tiền, không cần phải lo chồng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không cần phải lo Lý Tín Như bỏ mình nữa. Chị em sẽ vĩnh viễn là vợ của Lý Tín Như…”
Lý Nhiễm không đợi thang máy đến đã chạy thẳng xuống tầng dưới.
Cô vừa chạy vừa khóc, chạy gì mà nhanh thế! Tôi sợ cô ta ngã thật mất, đến lúc đó lại thành trách nhiệm của tôi.
Sau khi chạy ra khỏi tòa cao ốc, cô lại chạy sâu vào trong công viên của tòa chung cư này, tôi đành phải tiếp tục đuổi theo bóng cô ta sang bên kia. Tôi đã sớm nghe nói khu nhà này có một cái hồ nhân tạo, tuy không rõ lắm nó ở đâu, có điều nếu nó ở đằng sau công viên này thì phiền rồi, tôi rất sợ cô bé này sẽ nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà chạy tới nhảy hồ.
Tôi vừa chạy vừa than, hôm nay tôi và Lưu Ly đến đây là để điều tra vụ án, không ngờ chuyện lại trở nên thế này, trước mắt chúng tôi vừa chiếu một bộ “Gia xuân thu” [9].
[9] “Gia xuân thu” (The Ba Jin’s Trilogy): Một bộ phim Hồng Kông 26 tập, chiếu năm 1982, nội dung xoay xung quanh Cao gia – đại gia tộc tự xưng là thư hương thế gia nhưng phe phụ nữ thì suốt ngày ầm ĩ gây chyện thị phi vì lợi ích riêng, ba anh em trong nhà đều là thanh niên mang tư tưởng tiến bộ nhưng bị gia đình phong kiến trói buộc nên không thể tự do theo đuổi tình yêu.
Rốt cuộc thì phụ nữ cũng không thể chạy thắng đàn ông.
Mắt thấy tôi cũng sắp đuổi kịp, Lý Nhiễm đột ngột dừng lại.
Vừa rồi cô chạy quá nhanh nên đứng ở đó thở hổn hển nói với tôi: “Anh… anh đuổi… theo… em… làm gì.”
Cô ta nước mắt chưa ráo, lông mi vẫn ướt đẫm, đôi mắt hồng hồng, đôi môi tròn tròn cũng hồng hồng.
Tôi điều chỉnh hô hấp, nói: “Không phải vì anh lo cho em sao.”
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nở nụ cười khinh khỉnh: “Lo cho em? Vì sao anh phải lo cho em? Anh quan tâm tới em sao? Anh dựa vào cái gì mà quan tâm em? Em căn bản không biết anh! Anh đi mà lo cho vụ án của mình ấy! Anh đuổi theo em làm gì? Một cảnh sát đuổi theo em, để người ta thấy còn tưởng em làm chuyện xấu gì đấy!”
Cô ta đúng là nha đầu miệng lưỡi bén nhọn.
Con gái nói năng chua ngoa quá thì người ta không thích. Trong lòng tôi nghĩ vậy, hỏi ngược lại: “Em đã làm chuyện xấu gì sao?”
Cô nhìn chằm chằm tôi, sau đó quay ngoắt đầu đi, hừ một tiếng.
“Anh đây là đang làm gì, thẩm vấn em à?”
“Chỉ là muốn gặp em tìm hiểu vụ án một chút.”
“Em có thể không trả lời không?”
“Em đã nói vậy, bọn anh không thể không mời em về Cục hỗ trợ điều tra.”
“Anh chị không có quyền bắt em.”
“Đây không phải bắt em, không phải tạm giam em, chỉ là mời em về Cục với bọn anh hỗ trợ điều tra thôi. Đây là hai việc khác nhau. Cho nên em có thể chọn nói những gì em biết ở đây hoặc về Cục với bọn anh rồi nói sau.”
Cô nhìn tôi một lát, nói: “Em chẳng biết gì hết.”
“Anh vẫn chưa bắt đầu hỏi mà.”
“Dù sao thì em cũng chẳng biết gì hết.”
“Nhưng có vài chuyện em phải biết chứ. Cũng là điều bên anh muốn biết.”
Cô xoay người, bắt đầu chậm rãi đi dọc theo đá lát trong công viên về phía trước.
Tôi đi theo bên cạnh.
Bây giờ có vẻ cô bé đã bình tĩnh hơn. Làn gió mùa đông thổi tung mái tóc cô, bay lên vô cùng mềm mại, da mặt cô căng mọng tỏa sáng. Cô bé đúng là thiếu nữ rất trẻ trung, rất hấp dẫn.
“Em biết anh chị sẽ quay lại tìm em.” Cô đột nhiên nói.
“Ồ?”
“Lần trước em đã nhìn thấy anh. Lúc anh với đồng nghiệp chuẩn bị về, ngay dưới nhà em.”
“Anh biết.” Tôi nói: “Anh cũng nhìn thấy em.”
“Nhưng lúc đó anh còn chưa biết em là ai.”
“Đúng vậy. Có điều sau đó anh nhanh chóng nhớ ra.”
“Vì sao?”
“Vì gương mặt và làn da của em… thật sự rất giống ba em.”
“Em? Giống ba em?” Cô khẽ thốt lên với vẻ hơi bất mãn.
“Không! Không! Em đẹp hơn ông ấy.” Tôi vội nói.
Lúc này cô mỉm cười: “Thật ra em cũng biết. Cũng có nhiều người nói vậy.”
Tôi thở phào một hơi: “Cuối cùng em cũng cười rồi.”
“Em cười hay không thì có liên quan gì đến việc anh điều tra vụ án?”
“Đương nhiên có liên quan. Khiến quan hệ cảnh sát – người dân trở nên tốt đẹp không phải trách nhiệm của bọn anh à.”
Cô liếc nhìn tôi: “Anh đúng là một cảnh sát rất đặc biệt.”
Tôi cảm thấy câu chuyện của tôi có hơi lạc đề, sao lại chạy lên người tôi rồi, bèn nhanh chóng quay lại đề tài cũ.
“Bây giờ em thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Vâng.”
“Chúng ta có thể bắt đầu chứ?”
“Hóa ra anh kiên nhẫn dỗ em vẫn là vì có mục đích.” Cô cười một tiếng: “Anh muốn biết gì?”
“Ừm, chúng ta tiếp tục cuộc trò chuyện vừa rồi đi. Vì sao em biết bọn anh nhất định sẽ quay lại tìm em?”
“Bởi vì em biết Lý Tín Như chết. Hơn nữa anh chị đã đến nhà em.”
“Lý Tín Như và em có quan hệ gì?”
“Anh ấy chết vì án giết người, cuộc điều tra về anh ấy nhất định sẽ triển khai. Em biết chuyện giữa em và anh ấy nhất định không gạt được mắt các anh. Các anh nhất định sẽ truy hỏi đến cùng. Cảnh sát các anh chính là thích dồn dập truy hỏi đến lúc hoàn toàn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới chịu thôi.”
Tôi cười khổ: “Bọn anh điều tra cũng không phải là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ… Có điều thôi vậy, em vừa nói đến chuyện giữa em và anh ta. Em và anh ta có chuyện gì?”
Cô thản nhiên nói: “Không phải anh nghe ba mẹ em nói hết rồi sao?”
“Anh muốn nghe em nói lại.”
“Em không có gì để nói. Chẳng lẽ anh còn muốn nghe chi tiết?” Câu này của cô vô cùng không khách khí, mang theo một giọng điệu đùa cợt rõ ràng, hơn nữa dư vị lâu dài. Nếu đổi thành một người đàn ông khác, đại khái anh ta sẽ hơi mặt đỏ tim đập ngay tại chỗ.
Còn tôi chỉ mỉm cười: “Nếu em muốn nói.”
Cô đứng xuống dưới, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.
…
Lúc này chúng tôi đã ra khỏi công viên,