“Luật sư đều là cao thủ nói dối.” Tôi nói thẳng: “Tôi thừa nhận mình có thành kiến với luật sư.”
Từ giờ đến lúc tan tầm còn có một khoảng thời gian.
Tôi và Lưu Ly lại đi loanh quanh, đến căn hộ Lý Tín Như đã ở khi còn sống một chuyến. Lúc chúng tôi tới đó thì đã tầm sáu giờ, cũng là lúc mọi người tan tầm về nhà.
Ở khu nhà của Lý Tín Như, một tầng chỉ có ba hộ gia đình. Bên cạnh nhà anh ta có hai nhà nữa. Chúng tôi gõ cửa nhà họ.
Một căn trong đó có một đôi vợ chồng già. Người ra mở cửa là ông chồng, gương mặt nhăn nheo của ông xuất hiện sau ô cửa sổ nhỏ của cửa sắt phòng trộm, quan sát tôi và Lưu Ly một cách hết sức đề phòng. Sau khi chúng tôi lấy ra thẻ cảnh sát, nói ra mục đích đến đây, ông vẫn tiếp tục đối thoại với chúng tôi qua ô cửa sổ nhỏ ấy.
“Xin hỏi bác sống ở đây bao lâu rồi?”
“Từ khi khu nhà này sửa chữa tôi đã sống ở đây rồi.”
“Xin hỏi bác có quen gia đình Lý Tín Như không?”
“Đương nhiên, tôi nhìn thằng bé đó lớn lên cả đấy.”
“Bác có hiểu chuyện trong gia đình họ không?”
“Không. Trước kia tôi chỉ quen ba Tín Như, có điều cũng không thân lắm. Tôi chỉ biết ba nó làm ở Bộ Giáo dục thành phố.”
“Đêm cùng ngày Lý Tín Như bị sát hại, hai bác có nghe thấy động tĩnh gì không? Tranh chấp hoặc tiếng gì đó?”
“Không.”
“Hai bác có từng nhìn thấy người nào khả nghi đi qua đây không?”
“Không.”
“Xin hỏi hôm đó bác lên giường nghỉ ngơi vào lúc mấy giờ?”
“Mười giờ. Tôi với bà bạn già mỗi ngày đều đi ngủ vào mười giờ tối.”
“Vậy nếu căn nhà bên cạnh của Lý Tín Như có động tĩnh gì, bác có thể nghe thấy không?”
“Sao lại không nghe được!” Ông nói: “Loại nhà cũ của chúng tôi không có cách âm, nếu nhà ai cãi nhau, tầng trên tầng dưới có ai không nghe thấy! Lúc trước Lý Tín Như với vợ nó cãi nhau đập cửa uỳnh uỳnh, cứ như đang phá nhà ấy, có một lần tôi ngủ cũng bị làm cho tỉnh lại.”
“Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi ạ?”
“Bao lâu à?” Ông ngẫm nghĩ một lát: “Cũng lâu lắm rồi. Trước kia nhà họ hay cãi nhau, sau này thì tốt hơn, không nghe thấy tiếng cãi cọ nữa.”
Lúc này từ trong nhà truyền đến tiếng gọi của bà lão: “Lão Hoàng, ông đang nói chuyện với ai thế? Nói gì mà lâu thế?”
Ông xoay người nhìn tôi: “Bà nhà tôi gọi rồi, tôi phải vào đây.”
“Dạ, cám ơn bác đã hợp tác.”
…
Gõ cửa một nhà khác, hóa ra người lớn không có nhà, chỉ có đứa trẻ tầm mười mấy tuổi trông nhà.
Hết cách rồi, chúng tôi đành phải hỏi nó vậy.
Nó mặt mũi ngơ ngáo nhìn chúng tôi, chúng tôi có nói gì nó cũng chỉ biết cười ngây ngô, sau đó vội vàng nói một câu cháu không biết rồi đóng rầm cửa lại.
…
Kết quả tìm hiểu tầng trên tầng dưới cũng chẳng khác lời ông Hoàng kia nói là mấy.
Chúng tôi đã có thể xác định, vào đêm cuối cùng còn sống, Lý Tín Như không cãi nhau với Lý Mai.
Vậy anh ta đã không chết do ngộ sát lúc tranh chấp, hơn nữa đây tuyệt đối là mưu sát.
Lúc chúng tôi về Cục trả xe thì đã hơn bảy giờ tối.
“Mỗi ngày đi làm tan ca về nhà, hai nơi một đường đi.” Lúc thay thường phục, Lưu Ly vừa sửa soạn túi da vừa than: “Tuổi xuân như hoa như ngọc của em ơi Trần Tử Ngư, ngày nào cũng thế này anh không thấy chán à? Cuộc sống bị lãng phí thế này.”
“Không.” Tôi kéo khóa áo khoác: “Anh nào có thanh xuân như hoa như ngọc để lãng phí.”
“Đàn ông vẫn tốt hơn.” Lưu Ly thở dài: “Ba mươi tuổi trai tráng, bốn mươi tuổi trưởng thành, năm mươi tuổi tráng niên… Đến bảy mươi tuổi vẫn còn cơ hội vào làm trung ương…”
Cô vừa nói vừa đi ra ngoài.
Tôi cũng rời khỏi văn phòng với cô.
…
Rời khỏi Cục cảnh sát, trời đã tối mịt. Tôi đánh xe chạy thẳng tới quán bar của A Văn. Vừa nghĩ xem không biết gã tối qua có xuất hiện hay không, tâm trạng tôi vậy mà thấy hơi hưng phấn.
Được nửa đường, di động của tôi đổ chuông. Tôi lấy ra xem, là số lạ. Nhưng tôi cũng lập tức gọi lại cho đối phương.
“A lô, cảnh sát Trần à?”
Là giọng đàn ông, rất nhã nhặn, rất trầm.
Tôi cảm giác thấy giọng đối phương rất quen, nhưng không nhớ ra là ai: “Là tôi, anh là?”
“Trình Minh. Sáng nay cậu và đồng nghiệp đã đến văn phòng của tôi, cậu còn nhớ chứ?”
“À, à. Tôi nhớ ra rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Cậu nói về vụ án của Lý Tín Như, nếu nghĩ ra gì có thể lập tức gọi cho cậu…”
“Phải, tôi đã nói vậy.”
“Giờ cậu rảnh chứ?”
“Bây giờ?” Tôi do dự một lát, giờ đã tan ca rồi.
“Xin lỗi, nếu cậu không rảnh thì thôi. Dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng.”
Hình như anh ta muốn cúp máy. Tôi lập tức đổi ý: “Anh ở đâu? Tôi qua giờ đây.”
Đây là một khách sạn năm sao nằm trong khu thương mại sầm uất nhất thành phố. Vừa bước vào trong, hơi ấm như mùa xuân lập tức ập vào người, giá lạnh quanh thân biến mất. Cánh cửa thủy tinh chặn kín bốn mùa ở ngoài, bên trong vĩnh viễn quanh năm như xuân. Tất cả ba mươi tầng dưới cùng của tòa nhà là các trụ sở làm việc sang quý nhất thành phố. Đàn ông đi lại ở đây ai cũng áo vest phẳng phiu, phong thái phi phàm, còn phụ nữ ai cũng đóng bộ đẹp đẽ, mang theo những cặp tài liệu đắt đỏ, lớp trang điểm trên mặt thể hiện thái độ nghiêm túc, cho dù qua lại vội vàng nhưng tóc tai không hề bị rối chút nào.
Người lôi thôi lếch thếch như tôi, mặc chiếc áo khoác nửa tháng không thay, đôi giày da cũ kỹ dính đầy bụi, dưới sự dẫn đường của một bồi bàn mặc đồng phục mang găng tay trắng, bước trên sàn đá cẩm thạch sạch đến độ soi được gương, tôi cảm thấy mình cứ như công nhân chuẩn bị đến sửa ống thoát nước của khách sạn này vậy.
…
Chúng tôi đi thang máy đến tầng ba mươi.
Đây mới là sảnh chính thật sự của khách sạn này. Vừa bước khỏi thang máy, cái đầu tiên tôi nhìn thấy là đài phun nước La Mã đặt trên tầng ba mươi. Chúng tôi đi vòng qua đài phun nước, lại đổi thang máy lên đến tầng ba hai.
Trên tầng ba hai có một nhà hàng Tây, Trình Minh chờ tôi ở đây. Bồi bàn dẫn tôi đi qua một hành lang rất dài, qua một quán café ngoài trời và quán cơm Tàu, thảm trải dưới chân vừa dày vừa êm, như đang giẫm lên thảm cỏ dày vậy.
Trong nhà hàng Tây không có nhiều người, đại đa số đều là hai ba người ngồi cùng nhau. Từ xa tôi đã nhìn thấy một người mặc vest tối màu ngồi quay lưng lại hướng chúng tôi, một mình một bàn. Bồi bàn dẫn tôi đi về hướng tấm lưng ấy.
“Cậu đến rồi.”
Khi chúng tôi đi đến gần, hình như anh ta mới bừng tỉnh từ cõi trầm tư, ngẩng đầu cười với tôi.
Bồi bàn lịch thiệp kéo ghế, mời tôi ngồi xuống, lại tung ra một chiếc ăn nhỏ màu trắng trải lên đùi tôi.
Hình như Trình Minh đang quan sát tôi… quan sát nhất cử nhất động của tôi.
Tôi cũng nhìn lại. Không ai trong chúng tôi lên tiếng
Bồi bàn hơi ra hiệu sẽ chuẩn bị đi, Trình Minh thuần thục nhét một tờ tiền vào tay bồi bàn: “Cám ơn cậu.”
Sau đó lực chú ý của anh ta trở lại trên người tôi. Xuyên qua kính mắt viền kim loại, tôi cảm thấy anh ta nhìn tôi, mỉm cười như có như không.
Thật ra tôi ngồi ở đây cũng rất xấu hổ. Giống như lúc Lưu Ly không hợp với hàng cơm vỉa vè vậy, cách ăn mặc của tôi và chốn ngợp trong vàng son này căn bản cũng không hợp nhau.
Cái gọi là khách sạn năm sao, tóm lại chính là dùng xa hoa tận cùng xây nên một loại vinh hoa phú quý, tạo ra tác dụng ảo diệu hoàn toàn tách rời khỏi cuộc sống hiện thực, dốc toàn lực khiến bạn cảm thấy làm khách ở đây đích xác là người thưởng thức bất phàm, tài trí vượt bậc, cho nên cái giá đắt đỏ hoàn toàn hợp với giá trị của nó.
Trình Minh thật ra lại trông hết sức thoải mái trong môi trường này. Lúc ở trong văn phòng thì không cảm giác thấy, nhưng nhìn thấy anh ta ở đây khiến tôi thật sự nhận ra, tôi và anh ta, và Lý Tín Như, thật ra là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“Vừa tan ca à?” Anh ta hỏi tôi.
“Phải.” Tôi gật đầu.
“Chưa ăn tối phải không?” Anh ta nhã nhặn hỏi.
“Không sai.” Tôi không định khách sáo giả dối: “Đang định tìm chỗ ăn đây, thấy anh gọi là tôi tới liền.”
Trình Minh hơi nghiêng người, làm một động tác tay với bồi bàn cách đó không xa, cậu chàng được huấn luyện tốt lập tức đi tới.
“Tôi có thể phục vụ gì cho ngài?”
“Lấy menu giùm, chúng tôi muốn gọi món.”
“Vâng.” Cậu ta lập tức đưa tập menu đang ôm trên tay cho Trình Minh, cũng đưa cho tôi một tập.
Tôi giả đò xem menu, cảm giác thấy hơi đau đầu. Tôi mù tịt về cơm Tây, chỉ nhớ trước kia có đọc một truyện tên là “Tân Tây Du ký”, kể chuyện thầy trò Đường Tăng đến Mỹ lấy kinh. Trư Bát Giới vào nhà hàng Mỹ, không hiểu menu bằng tiếng Anh nên lần lượt gọi mười món đầu tiên trên thực đơn, kết quả đưa ra mười loại súp khác nhau. Bát Giới khổ sở húp hết chỗ súp đó, chưa từ bỏ ý định, lại kêu mười món cuối cùng trên thực đơn, kết quả mang ra mười loại đồ uống khác nhau. Hôm đó Lão Trư đi ăn mà lại uống đầy một bụng nước.
Tập menu trước mắt tôi tuy viết tiếng Trung, nhưng tôi xem đi xem lại vẫn chẳng khác thiên thư là mấy.
Trình Minh cũng đang nhìn menu trong tay mình, anh ta vừa xem vừa dùng giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng của mình tiến cử cho tôi: “Súp tôm hùm ở đây khá ngon, salad Caesar [10] cũng khá ngon. Hmm… sườn dê sốt vani cũng đáng để thử một lần, không biết hôm nay hàu thế nào…” Bồi bàn đứng bên cạnh anh ta lập tức lanh lợi trả lời: “Rất ngon và tươi thưa ngài, hàu vừa được vận chuyển hàng không từ Australia đến.”
[10] Salad Caesar: Một trong những loại salad nổi tiếng nhất tại các nhà hàng phục vụ món Âu, được đặt theo tên của vị đầu bếp Caesare Cardini người Ý đã sáng tạo ra món ăn nổi tiếng này. Nguyên liệu gồm phô mai Parmensan, xà lách Roman và dầu Oliu.
Anh ta nhìn tôi: “Vậy chúng ta thử xem, cậu thấy được chứ?”
“Được.” Tôi cười. Khẩu khí nói chuyện của anh ta hết sức cao siêu, không khiến bạn cảm thấy chút khó xử nào. Suy cho cùng cũng là đại luật sư, kỹ xảo phát ngôn chắc chắn đến độ tròn trịa như thế.
Tôi khép menu lại: “Anh làm chủ là được rồi.”
“Lý Tín Như…” Đợi khi bồi bàn đi, tôi đột nhiên mở miệng nói ra cái tên này.
“Sao?” Anh ta liếc nhìn tôi.
“Không phải anh nói có chuyện liên quan đến Lý Tín Như muốn nói với tôi ư? Bây giờ chúng ta có thể trở về chuyện chính được chứ?”
Trình Minh cười. Anh ta lấy từ trong túi áo ra một hộp thuốc lá, một chiếc bật lửa dáng dài màu vàng, châm lửa đốt thuốc cho mình.
“Cậu hút chứ?” Anh ta đẩy bao thuốc sang cho tôi.
“Cám ơn.” Tôi không khách khí hút một điếu.
…
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Cậu biết rõ Lý Tín Như là bạn tốt của tôi. Cậu ấy đột nhiên bị sát hại, tôi khó tránh khỏi quan tâm.” Anh ta hút một hơi, chậm chãi nói: “Cho nên rất muốn trò chuyện nhiều một chút với người phụ trách vụ án này. Tôi cũng muốn hiểu thêm một chút về vụ án.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Chỉ mỗi chuyện này?”
“Tôi cũng nói rồi, không phải chuyện quan trọng gì.” Anh ta lại nhìn tôi với vẻ như cười như không.
Bồi bàn đi đến bên cạnh chúng tôi, tay chân lanh lẹ mở một chai vang, đổ nó vào một cái bình như cái bình hoa, sau đó dùng một chiếc khăn vuông màu trắng đỡ miệng bình, đổ một chút vào ly rượu vang, đưa nó cho Trình Minh.
“Mời ngài dùng thử.”
Trình Minh lơ đãng nhận lấy nó lắc một chút, thử một ngụm nhỏ, sau đó trả lại nó cho bồi bàn, làm tư thế mời rót. Sau đó ánh mắt anh ta lại trở về người tôi.
Bồi bàn rót non nửa ly rượu, đặt trước mặt Trình Minh, lại rót non nửa ly khác đặt trước mặt tôi, sau đó đem số rượu còn lại đặt trên một cái giá khác.
Khi tôi đang tính nói chút gì đó thì anh ta cũng đột nhiên mở miệng muốn nói gì đó. Sau đó chúng tôi không ai nói gì cả.
Không biết vì sao, không khí hơi căng thẳng.
“Vẫn nên uống chút rượu trước.” Anh ta cầm lấy ly rượu: “Chúc gì bây giờ nhỉ?”
Tôi cầm lấy ly rượu của mình chạm vào mép ly anh ta: “Chúc cảnh – dân hợp tác vui vẻ đi.”
Trình Minh mỉm cười.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu muốn nói gì?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi sửng sốt một chút, quên mất vừa rồi định nói gì rồi. Vì thế tôi nói: “Anh nói trước đi.”
“Hừm… cậu làm cảnh sát bao lâu rồi?”
“Sáu, bảy năm.” Tôi tính: “Sau khi tốt nghiệp cấp 3 tôi học trường cảnh sát, tầm ba năm… Tính ra cũng tầm bảy năm rồi.”
“Cậu hai tám tuổi?” Anh ta hơi kinh ngạc một chút.
“Trông tôi không giống hai tám à?” Tôi cười khà khà: “Tôi biết trông mình hơi già, ai bảo cuộc sống áp lực lớn chứ.”
“Không, không, ý của tôi là, trông cậu còn rất trẻ, giống sinh viên vừa tốt nghiệp.”
Lời này của anh ta khiến tôi thật sự hơi không vui. Nói người ta trông trẻ trung, đa phần đều là lời nói với cánh phụ nữ và với mấy ông già cứ hoài níu giữ thanh xuân không chịu buông.
“Tôi lại không thấy vậy.” Tôi thâm trầm nói: “Tôi lại thấy mình có vẻ rất trưởng thành. Người ta đều nói nhìn tôi ít nhất đã gần bốn mươi.”
Anh ta cũng không tranh cãi với tôi, đổi đề tài: “Hôm nay cô cảnh sát cùng đến văn phòng tôi với cậu là bạn gái của cậu?”
“Đương nhiên không phải. Sao anh lại nghĩ vậy?”
“Cô ấy là mỹ nhân.” Anh ta nhún vai: “Trừ trong phim ảnh, đây là lần đầu tiên tôi thấy một nữ cảnh sát đẹp như thế.”
Có một suy nghĩ lóe lên trong lòng tôi. Chẳng lẽ anh ta thích Lưu Ly?
Tên này tám phần là muốn thám thính chút tin về Lưu Ly từ chỗ tôi đây mà. Chẳng trách kiếm cớ gọi tôi ra.
“Tôi còn tưởng cô ấy là bạn gái cậu.” Anh ta nói tiếp: “Hai người nhìn rất hợp nhau.”
“Lưu Ly vẫn chưa có bạn trai.” Tôi nói: “Người xinh đẹp như cô ấy tất nhiên có nhiều người theo đuổi. Nhưng cô ấy là người trong sáng, không tùy tiện giao du với người ta.”
Tôi đang ám chỉ cho anh ta, nếu có hứng thú thì phải nhanh tay! Người ta là mặt hàng xinh đẹp không sợ không ai cần đấy.
Lúc này món salad xà lách chúng tôi gọi đã được đem lên.
Tôi cầm lấy nĩa, chuyển từ tay phải qua tay trái, lại chuyển từ tay trái về tay phải.
Tôi thật sự không rõ lắm bên nào dùng dao bên nào dùng nĩa, đành phải ngó trộm sang Trình Minh một cái.
Anh ta cầm nĩa trong một tay, tay phải, đã bắt đầu ăn xà lách từng miếng một. Tôi lập tức học theo, cũng dùng tay phải cầm nĩa, xiên xà lách đưa lên miệng.
Ăn một miếng tôi đã cau mày. Tôi thật sự không thích ăn đồ sống. Tôi cũng không phải thỏ, thích ăn cà rốt sống.
Trình Minh lại ăn từng miếng một với vẻ rất ngon lành.
Tôi dứt khoát đặt nĩa xuống, đốt một điếu thuốc.
“Anh thích món này thật đấy.” Tôi nói.
“Thích hay không thì không rõ.” Anh ta trả lời: “Chỉ là quen mà thôi. Có một thời gian tôi không ăn gì cả, ngày nào cũng ăn mấy thứ này.”
“Vì sao?”
“Giảm béo.” Anh ta nheo mắt nhìn tôi.
Tôi thiếu chút nữa thì bật cười ra tiếng: “Giảm béo?”
“Hồi học đại học tôi chơi bóng rổ một thời gian, sau khi tốt nghiệp thì ngừng vận động, thịt mỡ cứ thế chen ra. Sau này tôi đăng kí tham gia một câu lạc bộ thể hình, kết hợp với ăn uống, vất vả lắm mới trở về được thế này.”
Sự thẳng thắn ấy khiến tôi có vài phần hảo cảm với anh ta.
“Nếu Lý Tín Như là bạn tốt của anh, anh ta lại bị sát hại, vì sao trông anh không thấy buồn bã chút nào vậy?” Tôi cũng quyết định thẳng thắn một chút, cho nên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Sao cậu biết là tôi không buồn?” Anh ta mỉm cười.
“Anh từng nói anh ta là một luật sư rất thành công. Có câu đồng hành là oan gia, Lý Tín Như là đối thủ mạnh của anh, đúng chứ?”
“Xem như vậy đi.”
“Hồi còn đi học trước kia thì sao? Hai người cũng là đối thủ?”
“Cậu muốn nói gì?”
Trình Minh đặt nĩa xuống, dùng khăn ăn lau miệng không nhanh không chậm.
“Hồi còn đi học trước kia, Lý Tín Như là người như thế nào?” Tôi thay đổi câu hỏi một chút.
Trình Minh nhìn tôi một lát, tôi gần như có một loại ảo giác ánh mắt của anh ta trở nên xa cách. Có một sắc thái xa vời xuất hiện trong mắt anh ta.
“Rất thông minh, rất xuất sắc, rất được con gái yêu mến, toàn thân tràn ngập nhiệt huyết và phóng khoáng sức trẻ.” Anh ta hồi tưởng, nhưng lại cười: “
“Lúc đó anh và anh ta là bạn ư?”
“Đúng vậy.”
“Khi đứng bên cạnh anh ta, anh có so sánh mình với anh ta không?”
Trình Minh ngẫm nghĩ: “Tôi không dám nói là hoàn toàn không có.”
“Có người bạn xuất sắc như thế, anh có cảm thấy áp lực không?”
“Không.” Anh ta nói: “Tôi cảm thấy rất tự hào.”
“Vì sao?”
Trình Minh thản nhiên nói: “Vì tôi cũng rất xuất sắc.”
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn.
Bồi bàn đưa lên súp tôm hùm, đúng lúc che giấu sự lúng túng đột nhiên yên lặng của tôi.
“Tôi biết cậu đang ám chỉ điều gì.” Trình Minh cầm lấy ly rượu uống một ngụm: “Tôi cũng rất giỏi mấy vụ do thám như vậy.”
Sau đó anh ta chậm rãi nói: “Lý Tín Như và tôi là bạn thân, nhưng đồng thời chúng tôi cũng là đối thủ của nhau. Đúng hay không?