“Nhưng thằng bé đó tính tình hơi trầm một chút, không thích nói chuyện, lúc nó điềm tĩnh ngồi một chỗ cứ như Thiên Lôi. Chẳng ai biết trong lòng nó rốt cuộc thì đang nghĩ gì cả.”
Sau khi bắt đầu vào làm ca chiều, tôi và Lưu Ly đến thăm hỏi nhà mẹ đẻ của Lý Mai.
Nhà Lý Tín Như tuy là khu nhà cũ nhưng bên trong được trang trí vô cùng bắt mắt, bày biện cũng hết sức lịch sự tao nhã. So ra thì nhà mẹ đẻ của Lý Mai đúng là đối lập rõ ràng.
Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư cao cấp có tiếng nhất thành phố, có thể nói nó là một trong những tòa cao ốc đắt đỏ nhất. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thật sự vào đây tham quan. Cảnh vật bên trong đẹp đẽ tuyệt vời, đường xá sạch sẽ, cây cảnh tươi tốt. Dân cư lui tới đây đa phần cũng ăn bận xúng xính. Suy cho cùng mua được căn nhà tốt ở đây thì cũng đã là một biểu tượng cho thân phận rồi.
Bảo vệ khu nhà rất đáng tin.
Chú bảo vệ thấp bé vốn là cựu chiến binh nông dân sau một hồi cầm giấy chứng nhận của tôi và Lưu Ly lật trái lật phải ngắm nghía tới hồi, rồi loạn xạ nào đăng ký nào gọi điện báo cho hộ gia đình đoạn mới thả cho chúng tôi vào.
“Nếu Lý Tín Như sống ở đây thì có lẽ sẽ không dễ dàng bị giết mà thần không biết quỷ không hay như vậy.” Lưu Ly không khỏi cảm khái.
“Chuyện này cũng khó nói.” Tôi nói: “Vậy phải xem hung thủ là ai.”
…
Do trước đó đã nhận được thông báo từ bảo vệ nên cửa sắt lớn nhà mẹ đẻ Lý Mai đã rộng mở.
Vừa vào cửa, tôi đã ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, nó hơi giống mùi đồ ăn ôi thiu trộn với mùi nhang khói chùa chiền. Thứ đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng thần phật khắp muôn nơi không thể dùng bút mực để hình dung.
Trong phòng khách, thứ bắt mắt nhất chính là điện thờ quá lớn ấy. Tầng cao nhất thờ một bức tượng Như Lai mỉm cười phổ độ chúng sinh, hai bên lần lượt là Nam Hải Quan Âm và Phật Di Lặc Cười, xuống dưới một chút là Tứ Đại Thiên Vương Xuân Hạ Thu Đông. Phía trước điện thờ có hai cây đèn điện màu đỏ tỏa ra ánh sáng lờ mờ, một lư hương bên trong chứa đầy tàn nhang, còn cắm ba nén hương vẫn chưa cháy hết.
Trong nhà không quá lớn, ngoại trừ điện thờ tỉ mỉ một cách đặc biệt thì các chỗ khác chỉ được trang trí rất đơn giản. Nền sàn lát đá mài, tường sơn trắng, đèn Neon trắng, giữa nhà còn treo một cái quạt trần cũ kỹ đến độ đã chuyển màu vàng khè. Nhà cửa lộn xộn, đồ đạc chất đống, báo chí chồng thành một xấp cao, có thể do chuẩn bị mang bán giấy vụn. Góc nhà còn để vài lon Coca rỗng, trên bàn trà, các hộp bánh quy để đè lên nhau, còn có mấy lọ thuốc chất đống lại với chúng. Một bên phòng khách được hợp với phòng ăn, trong phòng ăn bày một cái bàn gỗ hình vuông, có thể nhìn ra nó cũng có tuổi đời lâu năm. Vài cái ghế bốn chân không có tựa lưng được xếp ngay ngắn dưới bàn. Trên bàn, một cái ***g bàn màu xanh lá đậy trên vài cái đĩa, tôi đoán rằng mùi đồ ăn ôi thiu mà tôi ngửi thấy chắc bốc ra từ đó.
Cha mẹ Lý Mai đều trên dưới sáu mươi tuổi, có điều mới nhìn ít nhất cũng tưởng đã bảy mươi. Trước kia ba Lý Mai là công nhân ở khu liên hiệp thép, ông có gương mặt đen trũi thô ráp, dáng người mập mạp, tuy từng trải qua cuộc sống chịu nhiều sương gió nhưng có vẻ vẫn dồi dào năng lượng. Mẹ của Lý Mai rất giống con gái mình, đều là kiểu phụ nữ thanh mảnh, nhưng mặt của bà mẹ già còn gầy và nhọn hơn cả con gái, phủ đầy nếp nhăn như quả táo tàu phơi khô.
Mắt bà Lý hơi đỏ hồng, nhìn ra được là vừa mới khóc.
Thế nhưng ông Lý lại có vẻ hơi thờ ơ. Tôi luôn có cảm giác rằng tuy ông ta cố làm ra vẻ rất nghiêm trọng, nhưng cái chất sang sảng và lóng ngóng của con người cả đời thuộc về giai cấp công nhân cứ luôn vô ý thể hiện ra.
“Chuyện Tín Như chúng tôi cũng biết rồi, nói đi, anh chị tới đây là vì chuyện gì?” Ông Lý nói thẳng.
Khi tiếp xúc với cảnh sát, trong lòng dân thường luôn có chút đề phòng.
Cho nên tôi mỉm cười: “Cũng không có gì quan trọng, chúng cháu chỉ điều tra bình thường, làm việc công theo phép mà thôi.”
“Gì? Việc công gì?”
Tôi sửng sốt.
Lưu Ly đứng bên lanh lợi trả lời: “Là hỏi chút chuyện con rể của bác khi còn sống, bác Lý ạ.”
“Ồ, ồ, ngồi, ngồi đi.” Ông chỉ vào cái ghế mây dài đặt trong phòng khách thay cho sô pha và nói với chúng tôi. Đoạn ông lập tức ngồi xuống cái ghế gấp nằm đối diện ghế mây dài, còn bà vợ thì đứng bên cạnh.
“Uống trà đi, này, rót trà rót trà.” Ông nói.
Bà Lý định rót nước, chúng tôi nhanh chóng nói không cần không cần.
Vì thế bà lại đứng ở đó.
“Cháu muốn hỏi một chút.” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Lý Tín Như kết hôn với con gái bác lúc nào?”
“Lâu rồi.” Ông già suy tư: “Lúc nào nhỉ? Là lúc Tiểu Mai nó vừa tốt nghiệp cấp III phải không?… Này, bà xem tôi nói có đúng không?” Ông đột nhiên hỏi bà vợ đứng bên.
“Vâng, cũng tầm mười năm. Lúc kết hôn, Tiểu Mai mười chín tuổi, hồi đó còn có người nói nó lấy chồng sớm quá, không phù hợp với chủ trương cưới muộn của nhà nước.” Bà Lý trả lời.
“Lúc ấy hai bác tán thành hay phản đối cuộc hôn nhân này?”
“Thanh niên bây giờ có ai còn biết nghe lời cha mẹ? Phản đối thì sao? Tán thành thì sao? Cũng tự do yêu đương cả thôi!”
“Vậy hai bác phản đối ạ?”
“Vậy cũng không đúng.” Ông nói liền: “Thằng bé Tín Như cũng tốt lắm, Tiểu Mai nhà tôi gả được tấm chồng tốt hơn rất nhiều bạn bè của nó. Nhưng thằng bé đó tính tình hơi trầm một chút, không thích nói chuyện, lúc nó điềm tĩnh ngồi một chỗ cứ như Thiên Lôi. Chẳng ai biết trong lòng nó rốt cuộc đang nghĩ gì cả.”
Điều này có thể hiểu được. Lý Tín Như được giáo dục chuyên nghiệp, là tầng lớp tinh anh của xã hội, đối diện với hai cái miệng già thuộc giai cấp công nhân trình độ văn hóa không cao này, đại khái cũng không có lời nào để nói.
“Vợ chồng họ có thường về đây không?”
“Tiểu Mai hay về nhiều hơn một chút, Lý Tín Như thì không hay về.”
“Quan hệ vợ chồng của họ thế nào?”
Ông Lý đưa mắt nhìn tôi, lúc này trong đôi mắt già nua đục ngầu của ông chớp nhoáng hiện lên chút tinh ranh của nhân dân lao động.
“Tốt lắm.” Ông trả lời.
“Họ chưa từng cãi nhau?”
Ông lại trầm ngâm một lát: “Chuyện đó sao có thể. Có đôi vợ chồng nào chưa từng cãi nhau? Nhưng mà vợ chồng ấy à, đầu giường đánh cuối giường hòa. Tôi với mẹ Lý Mai…”
Chúng tôi kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện đấu đá miên man của ông và mẹ Lý Mai thời trẻ, rồi tôi lại hỏi: “Lần cãi nhau cuối cùng của họ là lúc nào?”
“Lâu rồi.” Ông trả lời một cách thản nhiên, thậm chí có đôi chút đắc ý: “Hơn một năm rồi thì phải.”
Đúng là lâu rồi – tôi nghĩ – nếu cặp vợ chồng nào có thể chịu được một năm không cãi nhau thì mới là chuyện lạ.
“Vì chuyện gì cơ chứ?” Lưu Ly ở cạnh tôi hỏi.
Ông Lý khựng lại một chút, bà Lý ở bên nhanh chóng trả lời: “Ôi chao, vợ chồng trẻ cãi nhau thì còn có thể vì chuyện gì chứ? Đều là chuyện tầm phơ tầm phào, ai mà nhớ được.”
Nói xong bà liếc nhìn chồng mình.
Lưu Ly như có chút đăm chiêu nhìn bà.
Xem ra, Lưu Ly có cùng cảm giác với tôi, tôi cảm thấy họ không nói thật, hình như đang giấu diếm gì đó.
“Sau khi cãi nhau, Lý Mai bỏ về nhà mẹ đẻ?”
“Phải.”
“Vậy có khi nào mà họ cãi nhau nhưng Lý Mai không về nhà nên hai bác không biết tình hình không?”
Bà Lý rất bình tĩnh đáp: “Không có.”
Bà lại dùng ánh mắt liếc sang ông Lý.
Thoạt nhìn hình như bà Lý hơi sợ chồng mình, nói được câu nào là lại phải nhìn ông.
“Sau đó chuyện được giải quyết thế nào?” Lưu Ly hỏi: “Ý cháu là, sau khi Lý Mai về nhà mẹ đẻ?”
“Sau thì Tín Như đặc biệt chạy đến nhà chúng tôi một chuyến, đón Tiểu Mai về.”
“Từ đó về sau không cãi nhau nữa?”
Bà Lý vẫn nói câu đó: “Hai đứa nó tình cảm tốt lắm.”
Lưu Ly nhìn bốn phía chung quanh.
“Đúng rồi, không phải Lý Mai còn có em gái sao? Cô bé không có nhà ạ?”
“À, nó sang nhà bạn chơi rồi.”