Lã Minh Vọng đã ngã xuống đất, nhìn Khánh Đức đế phát điên, người nam nhân lạnh lùng cũng phải khóc rống. Thượng Quan Mẫn Hoa xốc xốc tay áo đứng trên bậc thềm, lạnh lùng đứng nhìn hết thảy những chuyện điên cuồng này. Đột nhiên, có người khẽ giật giật góc áo của nàng, nàng cúi đầu, cặp mắt sáng ngời thơ dại của con trai ánh vào đáy mắt nàng, cậu khẽ nói: “Mẹ, cha thật đáng thương!”
Thượng Quan Mẫn Hoa sờ sờ trán con, lại lau khóe mắt cậu: “Ngoan, không khóc, ngày mai cha con sẽ khỏe lại!”
“Thật ạ?”
“Thật, Thành Thành đi ngủ trước được không?”
Chu Quảng Hoằng gật đầu, mắt lưu luyến nhìn phụ thân trong sân một lúc mới theo thị nữ về phòng nghỉ ngơi. Nhìn theo bóng con trở về phòng xong, Thượng Quan Mẫn Hoa mới xoay người, tức giận quát Lã Minh Vọng: “Đàn ông đàn ang, khóc cái gì mà khóc, kéo hắn vào!”
“Làm gì ạ?”
“Bôi thuốc!”
Chu Thừa Hi nghe được giọng nàng, chỉ trong chớp mắt, hắn đã bay đến trước mặt nàng, vẻ mê loạn, yếu ớt và đau khổ trong mắt dần biến mất không thấy, thay bằng lãnh khốc, kiêu ngạo và tàn nhẫn vốn có. Bàn tay đầy những vết thương nắm chặt bả vai của nàng, miệng vẫn tràn ngập chấp nhất và điên cuồng như cũ, bộc lộ tình cảm khúc mắc nồng đậm.
“Đây là mùi của nàng, đây là ánh mắt của nàng, đây là khí thế của nàng, chỉ có nàng mới có! Thượng Quan Mẫn Hoa, cuối cùng cô cũng chịu trở lại!Ta phải hung hăng giáo huấn cô một trận!” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng cười, đáp lời: “Muốn giết ta lần nữa, thì đừng sống dở chết dở bò đến chỗ này của ta!”
“Ha ha, Thượng Quan Mẫn Hoa, bây giờ thì cho dù là địa ngục trẫm cũng sẽ kéo cô theo, không bao giờ buông tay!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không thích hắn cuồng vọng tự tin, càng thống hận sự thật rằng mình không thể không cứu hắn. Nàng nắm chặt tay trái thành đấm, hung hăng giáng xuống vết thương của đối phương. Khuôn mặt của Chu Thừa Hi chậm rãi vặn vẹo, khuôn mặt không còn chút máu trắng bệch ra, chậm rãi ngã xuống. Thế nhưng. Cho dù hôn mê, bàn tay cầm chặt cổ tay của Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn dùng sức như thế, cho dù làm gì cũng không gỡ tay hắn ra được.
“Cứ để thế này đi, gọi người đến thay thuốc!” Thượng Quan Mẫn Hoa chịu đựng cảm giác ghê tởm ngồi bên giường bệnh gần một đêm.
Trời vừa sáng, Chu Quảng Hoẳng mặc chỉnh tề đến thăm phụ thân đang bị thương nặng của cậu, thấy mẫu thân ngủ ngồi một đêm, cổ tay bị túm chặt cũng đã bầm tím rồi. Nhìn chẳm chằm vào phụ thân chưa tỉnh, bất mãn: “Đúng là một bệnh nhân không phối hợp, mẹ, mẹ đợi chút, con đi lấy nến nướng cái tay kia!”
Chu Thừa Hi đột nhiên mở choàng mắt, nhe răng cười: “Tiểu tử thối, ngươi cũng dám!”
Chu Quảng Hoằng hét to: “Có gì mà không dám? Ông mau bỏ tay mẹ ra, ông muốn bẻ gãy tay mẹ à?
Chu Thừa Hi cười lạnh: “Nếu mẹ ngươi không chạy thì tất nhiên trẫm sẽ không cầm!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhay nhay thái dương đã hơi đau, cắt đứt màn đối thoại của hai cha con: “Thành Thành, con sắp muộn học rồi đấy!”
Chu Quảng Hoằng vừa nghe thấy thế, vội vã tạm biệt mẫu thân, lấy cặp sách chạy về phía học đường. Đợi con rời đi, Thượng Quan Mẫn Hoa thu hồi vẻ mặt nhu hòa, lạnh lùng nhìn Chu Thừa Hi, khẽ nâng cổ tay, hỏi với giọng mỉa mai: “Muốn lửa thiêu hay đao chém?”
Chu Thừa Hi hừ lạnh một tiếng, buông tay Thượng Quan Cẩm Hoa ra. Lã Minh Vọng lập tức dâng thuốc mỡ lên, cả căn phòng im ắng, chỉ còn mùi thuốc lãng đãng. Lúc thị nữ dâng thuốc lên, bầu không khí yên tĩnh mới bị đánh vỡ.
“Cô bón cho ta uống!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười lạnh, xoay xoay cổ tay, thấy không còn đau nữa thì thả bình thuốc xuống xoay người bỏ đi. Thấy Chu Thừa Hi muốn đập bát, nàng quay đầu cười khẩy: “Cứ đập đi, ta không ngại lấy bát cơm chó ra đựng thuốc đâu!”
Lã Minh Vọng nhanh chóng tiến lên đón lấy bát thuốc đã bị đánh bay ra ngoài, thấy Chu Thừa Hi không để ý thương thế, muốn cứng rắn bước xuống, lập tức thả bát thuốc vội vã ngăn hắn lại, khuyên nhủ: “Bệ hạ, nương nương ở ngay trong viện đối diện!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười đắc ý, đang định ra khỏi cửa, bên ngoài sân đã thấy Chu Quảng Hoằng dẫn theo bạn cùng lớp chạy vào, bước khẽ,