Thượng Quan Mẫn Hoa không nói gì, đưa chén thuốc cho Lã Minh Vọng xong đứng thẳng dậy chạy lấy người. Chu Thừa Hi giữ cánh tay nàng lại, Thượng Quan Mẫn Hoa quay đầu, chỉ thấy nam tử ánh mắt tàn khốc, nhìn nàng, miệng âm trầm hạ chỉ với Lã Minh Vọng: “Triệu tập đại quân, huyết tẩy trấn này!”
Lã Minh Vọng không hề nhúc nhích, Chu Thừa Hi thấy lạ, Lã Minh Vọng cúi đầu đáp: “Bệ hạ, nơi này là Trú Mã Than.”
Kinh đô xa ngàn dặm, nơi này là trận địa tuyến đầu chống lại Bắc Mạc, thám tử muốn mạng của hắn không biết bao nhiêu là nhiêu. Chu Thừa Hi không lên tiếng, lại không muốn thả Thượng Quan Mẫn Hoa, nữ tử gỡ từng ngón tay của hắn ra: “Anh bây giờ vẫn cứ nên thận trọng ngôn hành cử chỉ đi thì hơn!”
“Cô đi đâu?” Chu Thừa Hi hỏi, khóe miệng Thượng Quan Mẫn Hoa nhếch lên, đáp: “Liên quan gì đến anh đâu?”
Chu Thừa Hi lạnh mặt xuống, đột nhiên lại cười rộ lên: “Tốt nhất cô lúc nào cũng đứng trước mắt ta, ta không biết khi nào lại lỡ miệng, nói cho con cô khóc lên khóc xuống, biến thành thằng bé không cha đâu!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nổi giận, túm khăn tay ném thẳng vào mặt hắn, giận đùng đùng đá cửa chạy đi, phía sau truyền đến tiếng cười điên cuồng của Chu Thừa Hi.
Một lát sau, phủ viện càng thêm náo nhiết, bà con gần đó đều đến thăm, mang theo gà vịt thịt bò, nhân sâm, hà thủ ô đến thám thính tin tức, vị “tiếu quả phụ” Quan thị nổi tiếng nhất Trú Mã Than này, trượng phu của nàng còn chưa chết, còn tìm đến tận cửa, muốn đón “cô nhi quả phụ” về nhà hưởng phúc, chuyện tàn khốc như vậy không biết đã đánh nát một mảnh chân tình của bao nhiêu binh sĩ si tình.
Thượng Quan Mẫn Hoa uyển chuyển mời từng đám từng đám trở về, lúc đóng cửa quay đầu, nhìn thấy con đứng ở hành lang cười trộm, nàng đi qua nhẹ nhàng gõ một cái: “Đồ bướng bỉnh!”
“Mẹ, con ghét mấy bà mối to mồm kia, từ giờ bọn họ không thể chạy đến nhà ta chực ăn chực uống nữa rồi.”
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, lúc đi qua tiểu viện, nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Chu Thừa Hi ở bên trong, Chu Quảng Hoằng lắc đầu như ông cụ non: “Mẹ, cha cứ thích đập phá này nọ như vậy. Khó trách không có bạc mua bình hoa.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười rộ lên, kéo tay nhỏ của con: “Đi xem sao!”
Hai mẹ con đi vào, thấy mảnh vỡ đầy đất, Lã Minh Vọng thương thế chưa lành đang cầm chén thuốc không biết phải làm sao. Thấy hai mẹ con Thượng Quan Mẫn Hoa đến rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong mắt tỏa ra vẻ khẩn cầu tha thiết, hi vọng Thượng Quan Mẫn Hoa nhận lấy chén thuốc.
Chu Quảng Hoằng nhìn trái nhìn phải, thấy Lã Minh Vọng vẫn nhìn mẹ cậu thì thu lại vẻ mặt đáng yêu, khuôn mặt nhỏ bé đanh lại, lộ ra một cỗ khí thế bức người: “Muốn kêu mẹ ta bón thuốc á? Hừ, các người nghĩ đây là chỗ nào, để yên cho các ngươi giương oai đấy à? Bổn thiếu gia chịu cứu, các ngươi nên cảm tạ trời đất rồi.”
Lã Minh Vọng giật thót, Chu Thừa Hi quát: “Tiểu tử thối, lăn lại đây!”
“Tính tình nóng nảy, hệt như những gì mẹ kể, thực không muốn nhận ông là cha ta!” Chu Quảng Hoằng thì thào tự nói, kéo tay mẫu thân: “Mẹ, chúng ta đi thôi. Giờ còn thấy Vạn Lý thúc thúc làm cha con cũng không tồi đâu!”
Loảng xoảng một tiếng, một quyền của Chu Thừa Hi đánh vỡ tan thành giường chính hắn đang nằm. Thằng bé quay người lại, lấy bàn tính nhỏ ra gõ đến gõ đi, sau đó ngẩng đầu, nói với Lã Minh Vọng: “Tổng cộng là bảy ngàn sáu trăm lẻ bảy lượng bạc, kẻ đáng thương, đi theo một chủ tử như vậy, ngươi có bán mình cả đời cũng không xóa được nợ!”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười toe tóe, nắm tay con đi ăn cơm chiều. Sau khi ăn xong, nàng đến thư phòng xử lý công việc, đến lúc tắt đèn trở về phòng ngủ, nàng đi đến phòng con, không thấy bóng người, gọi ám vệ tới hỏi mới biết nó đến chỗ Chu Thừa Hi.
Vòng hướng khác, vừa vào trong sân, trên bóng cửa sổ chiếu ra hai bóng đen một lớn một nhỏ, trong gió còn truyền đến tiếng