Vương phi bưng chén trà, cùng lão phu nhân cười nói về việc nhà: "Lúc còn trẻ ta cũng là người thích thơ từ ca phú, Tứ thư Ngũ kinh, sách sử binh pháp, đều thích nhìn chơi, sau này gả cho người, trong vương phủ có nhiều việc, quanh năm suốt tháng bận rộn không có lấy nửa ngày nhàn rỗi, lâu dần thì bỏ luôn."Vương phi cảm thấy đọc sách tốt? Hay là không tốt đây?Lời này nghe kín kẽ như vậy, khiến Triệu Tích Vi có chút không rõ ý đồ thật sự của bà ấy."Cũng không phải sao!" Lão phu nhân là một người thông minh, tiếp nhận đề tài nói: "Nữ hài tử chỉ có mấy năm an nhàn, một khi gả cho người liền bận rộn tối ngày, nào có thời gian ngắm hoa nghe kịch? Cho nên lão thân thường hay nói với nhóm con dâu, đừng quá câu nệ với bọn trẻ, để chúng thích làm gì thì làm."Nói rồi chỉ tay vào Triệu Thừa Yến, cười cười: "Nói không xa, đích tôn nữ của lão thân đây chỉ luôn thích đọc sách.
Cũng không biết có phải học theo phụ thân nó không!""Ồ?" thanh âm của Vương phi có mấy phần hào hứng, nhìn sang Triệu Thừa Yến: "Vị này chính là đích nữ của Triệu thừa tướng sao?"Triệu Thừa Yến vội vàng đứng dậy, nhẹ giọng chậm rãi trả lời: "Thần nữ Triệu Thừa Yến tham kiến Vương phi.
”"Đứa trẻ ngoan, tới gần một chút." Vương phi nắm tay Triệu Thừa Yến, vẫn là bộ dáng uyển chuyển nói cười, ngắm nghía tán thưởng khuôn mặt Triệu Thừa Yến, so với trước đó khen Triệu Thừa Vũ còn nhiều hơn.Triệu Thừa Vũ đứng ở một bên, hai gò má đột nhiên mất đi nhan sắc đỏ thắm!"Thật đúng là một đứa trẻ đoan trang! Không thể tưởng tượng được lại hiếu học như vậy, vậy đã đọc được những cuốn sách gì rồi? Vương phi thân thiết hỏi."Bẩm Vương phi, mấy năm trước đọc tứ thư ngũ kinh, còn có nửa bộ sử ký, nhạc phủ thi tập, đáng tiếc thần nữ ngu dốt, lại không quá tiến bộ, ở bên ngoài cũng không dám nói hiếu học, chỉ sợ mất mặt phụ thân.""Xem đi, lão phu nhân ngài thật có phúc khí, bọn nhỏ đứa nào cũng nhu thuận hiểu chuyện!"Vương phi thoải mái nở nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ tử trước mắt, nói: "Phụ thân ngươi là thừa tướng đương triều, năm đó ở trong đám con cháu tiến sĩ chính là tài tuấn vạn dặm mới chọn được một người, đừng nói một nữ tử khuê các như ngươi, cho dù là triều đình Đại Ngụy, cũng khó có người thứ hai có thể sánh với hắn."Triệu Thừa Yến đúng lúc đó đỏ mặt.Vương phi càng nhìn càng thêm thích, lại hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi? Sinh nhật tháng mấy?"Biết được Triệu Thừa Yến tháng trước mới qua sinh nhật mười sáu tuổi, vội vàng cởi một vòng Dương Chi Ngọc từ trên cổ tay, cười nói: "Đây cũng là ta không phải, không chuẩn bị lễ vật gì cho ngươi.
”Triệu Thừa Yến chối từ không nhận, Vương phi cũng không đồng ý, mấy hồi từ chối qua lại, lão phu nhân cùng Đại phu nhân đều cười nói: "Yến nhi, đây là tấm lòng thành của Vương phi, con mau nhận đi."Triệu Thừa Yến lúc này mới đưa hai tay tiếp nhận, lại uốn gối theo quy cũ hành lễ: "Đa tạ Vương phi yêu mến, thần nữ hổ thẹn xin nhận."Vương phi liên tục gật đầu, trông rất vui vẻ.Cùng lão phu nhân tán gẫu những chuyện mắt thấy tai nghe suốt quãng đường lên phía bắc, thậm chí còn nói về Vương thế tử: "Hắn từ nhỏ lớn lên ở Giang Hạ, tính tình bộc phát, mấy ngày này hồi kinh làm hắn buồn bực muốn xỉu, cũng vì thế mà hiện giờ đang cùng thái tử điện hạ đi săn bắn ở phía tây ngoại ô."Lão phu nhân liền cười nói: "Lão thân đã từng gặp qua thế tử gia.
Năm đó Giang Hạ vương mang theo thế tử gia hồi kinh lĩnh thưởng, tiêu sái biết bao.""Đúng vậy." Vương phi thở dài: "Năm đó nghịch tặc ở Giang Hạ làm loạn, Vương gia bị tám ngàn nghịch tặc vây khốn ở Hạ Khẩu, nếu không phải có đứa nhỏ này, ta sợ là cũng không thể trở về kinh thành được nữa.
”Nói xong mắt liền ngấn nước.Một người đối chọi với tám ngàn, chỉ ngẫm thôi đã biết hung hiểm cỡ nào!Ngay cả Triệu Thừa Diệu còn nhỏ nghe xong cũng bị mê hoặc, tò mò truy hỏi: "Thật sao?! Thế tử gia một người đánh bại tám ngàn nghịch tặc? Như vậy có phải lợi hại hơn cha và ca ca của con không?"Tam phu nhân ôn nhu sờ đầu nữ nhi.Triệu Tích Vi không khỏi có chút hiếu kỳ, nghiêng tai tinh tế nghe."Ta nhớ rất