Lão phu nhân vừa cười giới thiệu Nhị phu nhân, Tam phu nhân: "Đây là nàng dâu nhị phòng, tam phòng của lão thân, Viên thị, Tôn thị.
"Vương phi liền khen hai người họ một phen, sau khi hành lễ qua lại một lần nữa, lúc này mới dắt tay tiến vào cửa thuỳ hoa, chuyển qua xe vách dầu, đi về phía chính phòng của lão phu nhân.
Đến điện Vinh An, Chu ma ma đã dẫn theo hơn mười nha hoàn đứng đợi ở cổng, vừa nhìn thấy Vương phi tiến vào trong viện, lập tức dẫn mọi người quỳ xuống.
Có nha hoàn vén rèm cửa, có người trải chăn bông còn thơm mùi mới lên ghế, có người bưng trà xuân ấm, tất cả đều được làm không một tiếng động, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sau khi Vương phi ngồi, lão phu nhân cùng ba vị phu nhân lúc này mới ngồi theo.
Vương phi bưng trà lên nhấp một ngụm, thấy hương vị thật dịu, bèn cười khen: "Lão phu nhân thật sự giỏi quan giáo, hài tử trong phòng ai cũng lanh lợi đáng yêu.
"Lão phu nhân cười nói: "Lão thân già rồi, suốt ngày ngồi trong phòng với bọn họ, kể chuyện cười mua vui, bọn họ sớm đã hiểu được tính tình của lão thân.
"Vương phi dịu dàng nói: "Đúng vậy, đáng tiếc là ta không có phúc khí tốt như lão phu nhân, dưới gối chỉ có một đứa nhỏ, ta liền nói với Vương gia, nếu ta có thể sinh thêm mấy cô nương, cả nhà sẽ trở nên náo nhiệt có phải không? ”Nói xong liền khe khẽ thở dài, trong lời nói dường như có tiếc nuối vô hạn.
Lão phu nhân chỉ trái phải, giới thiệu : "Đây là mấy cháu gái của lão thân, miệng lưỡi vụng về, nào có thể dỗ dành người vui vẻ đâu!"Hai mắt Vương phi tỏa sáng, thân thiết cười nói: "Bọn nhỏ thật xinh đẹp, nhanh bước lên trước để cho ta xem thật kỹ một chút.
"Triệu Tích Vi, Triệu Thừa Yến, Triệu Thừa Vũ, Triệu Thừa Nhã, Triệu Thừa Diệu năm người vội vàng đứng dậy, hạ gối hành lễ trước Vương phi: "Thần nữ tham kiến Vương phi nương nương.
"Vương phi gật đầu, lập tức có thị nữ bưng khay sơn son đỏ tới, cười nói: "Ta mới từ Giang Hạ hồi kinh, cũng không biết đám nữ hài tử ở kinh thành thích gì, vừa vặn vương phủ có thợ thủ công, thế là liền chuẩn bị cho các cô nương mấy cái lò nhỏ cầm tay.
Trời lạnh, cầm tay ấm áp, thứ này không đáng giá mấy đồng, mong các cô nương đừng ghét bỏ.
"Vương phi nói lời khiêm tốn, năm người nào dám thật sự coi là "thứ này không đáng giá", vội vàng đứng dậy lại quỳ gối nói cảm ơn.
"Thích không?" Vương phi cười nói, "Mở ra nhìn xem, mỗi cái có hoa văn gì?"Triệu Tích Vi cùng Triệu Thừa Yến bưng lấy hộp, đều ngẩn người.
Triệu Thừa Diệu nhỏ tuổi nhất, liền có chút kích động, thấy mấy tỷ tỷ đều không động đậy nên cũng không dám mở ra.
Vương phi liền cười nói: "Ta tự mình chọn ra năm kiểu dáng khác nhau, tự mình vẽ hoa văn, sau đó sai thợ làm, làm xong còn chưa kịp xem qua.
"Lão phu nhân vội nói: "Cái này phiền nương nương quá, các cô nương mau mở ra xem một chút đi.
"Mấy người vội đáp một tiếng dạ, nhẹ nhàng mở hộp gỗ sơn đỏ trong tay ra.
Lò sưởi tay thủ công tinh xảo dễ thương, nhưng chỉ to bằng lòng bàn tay, được chạm khắc bằng bạc nguyên chất, hoa văn trên đó sống động như thật, có thể thấy tay nghề của thợ thủ công rất thành thạo.
Mặc dù chỉ đến bái phỏng tạm thời, nhưng có thể dành nhiều tâm huyết như vậy cho món quà đã mang lại không ít thể diện cho đối phương.
Khéo léo tinh tế như vậy, Vương phi này không phải là một nhân vật đơn giản bình thường.
Nàng cụp mắt xuống, đang cẩn thận cân nhắc thì nghe thấy giọng nói mềm mại của: "Cái của mỗi người đang cầm có hoa văn gì?"Của Triệu Tích Vi là một chiếc bếp lò cầm tay có hoa văn hoa thược dược, nàng cầm lễ vật tinh xảo đáng yêu, nhưng trông thấy Triệu Thừa Yến cầm một cái hoa mẫu đơn, tâm tình liền có chút phức tạp.
Thược dược diễm lệ, mẫu đơn đoan phương, cả hai cùng xưng là loài hoa độc nhất vô nhị.
Vậy trong lòng Vương phi cảm thấy mẫu đơn tốt hay là thược dược tốt đây?"Đa tạ Vương phi nương nương, thần nữ là hoa hạnh!" Triệu Thừa Diệu bưng một chiếc bếp lò có hoa văn hoa hạnh, hai má