Đông Cung

Chương 10


trước sau

Danh tiếng của tôi ơi….mang vạ rồi! Ba năm này, bất luận là cãi nhau hay gây lộn, tôi chưa từng bị lép vế trước mặt Lí Thưa Ngân, ấy thế mà ngày hôm nay, danh tiếng của tôi thật sự bị hủy hoại rồi. Sự căm phẫn dâng cao đến cực điểm, tôi hung hăng nói: “Chàng dám cười, ta lập tức sai A Độ cho chàng một đao chết ngay!”

Khóe miệng hắn càng giật càng lợi hại, càng giật càng kịch liệt, tuy tôi vẫn hung hãn trợn mắt với hắn, thế nhưng hắn lại cười phá lên. Hắn cười đầy bỡn cợt, tôi cũng chưa từng thấy hắn cười đến mức ấy, cả tẩm điện ngân nga tiếng cười của hắn. Tôi vừa bực vừa thẹn, giành lấy thanh đao trên tay A Độ. Vĩnh Nương la thất thanh một tiếng, tôi lật ngược thanh đao, dùng sống đao chém về phía Lí Thừa Ngân: ‘Chàng tưởng ta không dám đánh chàng chắc? Chàng tưởng chàng bị bệnh thì ta không dám đánh chắc? Ta nói cho chàng biết, nếu không phải sợ Phụ hoàng chàng dẫn binh đánh cha ta, thì hôm nay ta phải chém chết chàng mới thôi!”

Vĩnh Nương đoạn lao lên giữ tôi lại, nhưng bị A Độ chắn ngang, mặc dù tôi dùng sống đao, thế nhưng đập lên người cũng gây đau đớn lắm. Lí Thừa Ngân bị đánh cho vài cái, trái với thường lệ lại không hề quát tôi, thế nhưng hắn cũng chẳng chịu thua, liền giằng lấy đao từ tôi. Hai người chúng tôi quần nhau một trận ngay trên giường, trên tay tôi vẫn lăm lăm thanh đao sắc bén sáng lóa, lao vào không khí cứ kêu vun vút, Vĩnh Nương cuống quýt đến nỗi nhảy dựng cả lên: “Thái tử phi ơi là Thái tử phi, chớ làm Thái tử điện hạ bị thương! Điện hạ, điện hạ cẩn thận!”

Lí Thừa Ngân ra sức muốn đoạt lại thanh đao, giữa ngổn ngang bề bộn nhưng tôi vẫn dặn A Độ: “Đưa Vĩnh Nương ra ngoài đi!”

Không lôi bà ấy đi, vụ này sao giải quyết tới bến được.

A Độ mau chóng lôi Vĩnh nương đi, tóc tai tôi xõa bung, trên đầu có một chiếc thoa kim phượng bỗng nhiên trơn tuột xuống, lủng lẳng bên mai.

Chính lúc phân tâm ấy, Lí Thừa Ngân chiếm đoạt thành công thanh đao trên tay.

Tôi giận tím mặt, nhào đầu về phía trước toan cướp lại. Lí Thừa Ngân đã trở mình bật dậy đứng trên giường, một tay giương cao thanh đao, vóc dáng hắn cao vọt hẳn so với tôi, tôi kiễng chân cũng không tới, tôi bật nhảy mấy lần định chụp lấy chuôi đao, hắn đổi tay, tôi lại nhảy, hắn vẫn đổi…tôi nhún nhảy liên tục những 4-5 lần, lần nào cũng vồ hụt, hắn thế mà tỏ ra đắc ý vô cùng: “Nhảy à! Nhảy nữa đi!”

Tôi tức lắm, thấy hắn chỉ mặc bộ áo ngủ màu vàng bằng lụa, bên dưới lộ ra thắt lưng đỏ nhạt, tôi bỗng nảy ra sáng kiến, chìa tay rút dải thắt lưng ấy. Lúc này Lí Thừa Ngân trở nên luống cuống: “Nàng, nàng định làm gì?” rồi một tay giữ chặt lấy dải đai, tôi chớp thời cơ bật lên đạp vào đầu gối hắn 1 cái, cú đạp này khá mạnh, hắn khụy chân rồi đổ nhào xuống, tôi lao lên tóm lấy cổ tay hắn, thế là thanh đao đã thuộc về tôi.

Đúng lúc A Độ quay trở lại, vừa vén màn đã thấy tôi đang nằm bò trên người Lí Thừa Ngân lôi kéo thắt lưng hắn, mặt A Độ “vụt” đỏ, loáng một cái đã lẩn mất hút.

“A Độ!”

Tôi nhảy dựng lên toan gọi A Độ lại, Lí Thừa Ngân đã giằng lại được thanh đao, chúng tôi lộn 1 vòng, đánh từ trên giường đánh xuống dưới đất, chẳng ngờ hắn trông thế mà cũng biết đánh nhau, trước đây thỉnh thoảng có lần chúng tôi động tay động chân, nhưng trước kia toàn chỉ dừng ở đó là xong, thông thường còn chưa đánh đã bị người ta can ngăn. Hôm nay xem như xưa nay chưa từng có, mặc dù hắn đang bệnh, nhưng trượng phu vẫn cứ là đấng trượng phu, quả thật sức khỏe vô biên cứ y như là lạc đà ấy. Tuy rằng tôi rất có khiếu uýnh lộn, nhưng bất lợi ở chỗ sức không bền, giằng co qua lại một lúc đã đuối dần, sau cùng thanh đao lọt vào tay Lí Thừa Ngân, tôi liều mạng bẻ tay hắn, hắn nới lỏng tay đã quẳng thanh đao sang 1 bên, rồi dùng chân đá văng đi một đoạn rất xa, đợt này thì chúng tôi chẳng ai còn với nổi đao nữa.

Tôi thở hồng hộc, Lí Thừa Ngân vẫn vặn siết lấy cánh tay tôi, chúng tôi như hai cái khóa móc vào nhau bò toài trên thảm. Bờ trán hắn mướt mồ hôi, tốt rồi nhé, đánh một lúc mà cả người đã sũng nước, phong hàn chẳng mấy mà khỏi. Cả hai cùng cầm cự, hắn đã không thể buông tay, tôi cũng chẳng còn sức mà giẫy. Sau cùng Lí Thừa Ngân để ý đến dải lụa thắt ngang ngực tôi, liền chìa 1 tay kéo dải lụa ấy, tôi giật thót tim: “Chàng muốn làm gì?”

Hắn giật phắt đai áo rồi qua quýt trói tay tôi lại, tôi hoảng hồn, chỉ sợ hắn trói tôi lại rồi sẽ bắt đầu đánh tôi, tôi la lớn: “Này! Quân tử đánh nhau không mang thù, chàng dám hành hạ ta, ta sẽ gọi A Độ đến chém chết chàng cho mà xem!”

“Im miệng!”

“A Độ!” Tôi thất thanh gọi, “Mau đến đây đi A Độ!”

Đoán chừng Lí Thừa Ngân đúng là có đôi chút sợ A Độ sẽ đến thật, hắn ta đánh không lại với A Độ. Thế là hắn ngoái đầu dáo dác tìm đồ, tôi đoán hắn muốn tìm thứ gì đó để bịt miệng tôi, nhưng trên giường là một đống nhốn nha nhốn nháo, gối thì đã bị hất văng xuống đất, ngay lập tức làm sao mà tìm được thứ thích hợp chứ? Tuy rằng tay tôi bị trói đấy, nhưng chân vẫn động đậy được, ngúng nguẩy như con cá mắc cạn, thừa cơ gào lên: “A Độ! Mau đến cứu ta! A Độ!”

Lí Thừa Ngân cuống cuồng nhào đến túm lấy tôi, thế rồi hắn dùng chính miệng mình để chặn đứng miệng tôi.

Tôi sững sờ.

Trên người hắn có mùi mồ hôi, có mùi trầm thơm, có mùi thuốc, còn có cả mùi gì đó không tài nào hiểu nổi, mà bờ môi ấy mềm nhũn, nóng rực, giống như một đôi vịt trời nướng được lửa, thế nhưng lại còn mềm hơn cả vịt nướng, tôi chết đứng, hoàn toàn chết đứng. Trợn tròn con mắt, khuôn mặt của Lí Thừa Ngân chiếm trọn tầm nhìn, không, là con ngươi của hắn chiếm trọn.

Chúng tôi cùng trừng mắt với nhau.

Tôi cảm giác, mình ngu ngốc trợn mắt với hắn mà quên luôn cả hít thở.

Dường như hắn cũng quên luôn cả hít thở rồi ngu đần đi trừng mắt với tôi.

Sau cùng tôi mới vừa hé miệng, tính gào to, cánh tay hắn lại siết chặt, tôi càng bị áp sát, tôi vừa định mở mồm, đầu lưỡi hắn đã lao vào trong.

Buồn nôn quá đi mất!

Tôi nổi da gà toàn thân, lông tơ cũng dựng đứng cả lên, vậy mà hắn gặm môi tôi áááááááááááá! Đấy là môi của tôi! Nó không phải móng giò! Cũng không phải gà nướng! Càng không phải đùi vịt đâu nhé! Hắn ôm tôi rồi gặm ngon lành….hắn vừa gặm vừa lần mò quần áo, may mà trên thắt lưng có 1 nút chết, nếu không vạt áo đã bị hắn xé toang rồi, giờ đến váy cũng sắp bị hắn xé thì tôi khỏi sống nữa cho xong

Căm! Uất! Lắm! Rồi!

Tôi liều mạng cắn hắn 1 cái, thế rồi gập chân hung hăng đá hắn!

Hắn bị tôi đá trúng 1 bên, không còn nhúc nhích nổi. Tôi bật dậy, lao như bay, ngồi thụp xuống lượm thanh đao của A Độ lên, cứa 2 3 nhát cho đứt phăng đống dây dợ lằng nhằng trên tay, xong xuôi tôi đã kề đao ngay cổ hắn: “Lí Thừa Ngân! Hôm nay ta liều mạng với ngươi!”

Lí Thừa Ngân thẫn thờ liếc tôi 1 cái, vừa cúi đầu nhìn thanh đao, tôi dí đao sát thêm chút nữa, uy hiếp hắn: “Chuyện ngày hôm nay không cho phép ngươi được tiết lộ ra ngoài, bằng không ngay tối nay ta sẽ sai A Độ đến giết ngươi!”

Lí Thừa Ngân chống tay chễm chệ ngồi, như thể bên cổ chẳng hề có thanh đao sắc bén không gì đọ được, bỗng đâu biến thành một kẻ vô lại: “Chuyện gì ngày hôm nay—-mà không cho phép ta được tiết lộ ra ngoài?”

‘Chuyện ngươi hôn ta, còn nữa….còn….hừ! Dù gì đi chăng nữa, chuyện hôm nay cấm ngươi không được nhắc đến! Bằng không ta cho ngươi chết ngay tại chỗ!”

Hắn lại dí cổ lại gần lưỡi đao hơn: “Thế nàng giết ta luôn đi vậy….nàng như thế là mưu sát tướng công đấy nhé! Còn nữa, nàng mà dám động đến một sợi lông măng của ta thôi, phụ hoàng của ta lập tức sẽ dấy binh, đi đánh Tây Lương của các nàng!”

Vô! Lại! Quá! Thế!

Trong khoảnh khắc tức tối, tôi không rõ nên làm gì, phân vân giữa việc rốt cuộc bây giờ cứ đâm cho hắn 1 đao, hay đợi trời tối, sai A Độ đến dạy dỗ hắn 1 trận.

“Nhưng mà…” hắn nói, “May ra tâm trạng ta mà tốt… thì ta mới không tiết lộ chuyện ngày hôm nay với người khác.”

Tôi cảnh giác nhìn hắn: “Phải làm sao ngươi mới có tâm trạng tốt?”

Lí Thừa Ngân xoa cằm: “Ta nghĩ đã…”

Tôi dữ tợn nói: “Có gì mà phải nghĩ! Dẫu sao ta cứ phải nói cho
ngươi biết, ngươi mà dám nói ra, ta lập tức sai A Độ đến cho nhà ngươi 1 đao!”

“Trừ phi nàng hôn ta!”

“Cái gì?”

“Nàng hôn ta, ta sẽ không kể với ai nữa..”

Tôi nhìn hắn đầy vẻ ngờ vực, Lí Thừa Ngân của ngày hôm nay rõ ràng là không giống Lí Thừa Ngân gì cả, trước kia chúng tôi nói chưa quá 3 câu đã hục hặc, Lí Thừa Ngân là loại đáng hận đáng giận đáng ghét….nhưng hôm nay đã trở nên vô lại khốn nạn nanh nọc.

Tôi khốn khổ liều mình đánh bạc 1 phen: “Ngươi nói lời phải giữ lời đấy nhé?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Đành vậy, tôi buông đao xuống, nhắm tịt mắt, hung hăng cắn 1 cái lên mặt hắn, cứ cắn cho đến khi hằn vết răng, hắn đau đến nỗi rít một hơi thật sâu. Tôi hôn xong, đang định nhấc đao lên bỏ đi, hắn đã giơ tay kéo tôi lại, kéo tôi vào lòng hắn.

Lại gặm môi tôi trời ạạạạạạạạ!

Hắn gặm một lúc lâu mới buông tôi ra, tôi bị hắn gặm đến ngạt thở, bờ môi bỏng rát, thằng cha này nhất định gặm sưng môi tôi rồi!

Hắn chìa ngón tay vuốt ve môi tôi, nói: “Thế này mới gọi là hôn, biết chưa?”

Tôi thật sự chỉ muốn cho hắn 1 đao, nếu mà không phải bận tâm việc 2 nước giao tranh, dân chúng lâm vào cảnh lầm than, máu chảy thành sông, xương chất thành núi…..tôi bèn miễn cưỡng nhẫn nhịn, ngoác mồm: “Đội ơn bệ hạ đã chỉ bảo thần thiếp!”

“Không cần cảm ơn.” Hắn diễn trò khốn nạn đến tận cùng, “Bây giờ nàng đã biết, đến lượt nàng hôn ta rồi đấy.”

“Vừa nãy không phải hôn rồi à!” Tôi tức đến chồm cả lên, “Nói lời mà không biết giữ lời nhé!”

“Vừa nãy là ta hôn nàng, không phải nàng hôn ta.”

Vì hòa bình hai nước, nhịn nào!

Tôi níu chặt vạt áo hắn, học cách hắn, gặm môi hắn, đùi gà đùi gà đùi gà này….cứ coi như đang gặm đùi gà vậy! Tôi gặm! Này thì gặm! Gặm gặm gặm!

Gặm xong thì buông tay, thấy từ cổ cho đến mang tai hắn đều đỏ lựng cả lên, thậm chi mắt cũng nổi tơ máu, mà hơi thở đang dồn dập.

“Điện hạ lại sốt à?”

“Không!” Hắn kiên quyết phủ nhận, “Nàng có thể đi được rồi.”

Tôi sửa sang lại váy áo, vuốt lại tóc tai, cầm chắc đao, hùng dũng hiên ngang bỏ ra ngoài.

Bên ngoài chẳng có ai, tôi đi thẳng một mạch về đến tẩm điện của mình, mới thấy có đám cung nhân. Bọn họ nhìn thấy tôi, ai ai cũng một vẻ ngẩn tỏ te, mà còn quên luôn cả việc phải hành lễ với tôi nữa chứ. Phải biết rằng bọn họ đều do 1 tay Vĩnh Nương chọn, tất cả đều 1 vẻ hệt như Vĩnh Nương, từng giờ từng khắc đều khắc ghi quy củ phép tắc.

Tôi soi gương, mới hiểu vì sao bọn họ tỏ cái thái độ đấy.

Hệt như quỷ mà…..Đầu bù tóc rối, váy áo xộc xệch, mồm miệng còn sưng vù, cái gã Lí Thừa Ngân khốn nạn ấy, quả nhiên gặm sưng cả môi tôi lên rồi. Đám cung nhân vây quanh đổi áo cho tôi, giúp tôi chải lại đầu, may mà không kẻ nào dám hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như bọn họ mà biết được thì, tôi khỏi cần sống ở Đông Cung này nữa rồi. Đương lúc tôi còn đang hậm hực, bên ngoài đột nhiên có người truyền tiếng, nói Lí Thừa Ngân phái thái giám đến tặng đồ tôi. Chuyện này quả hiếm hoi, bọn họ đều hiểu Lí Thừa Ngân chẳng ưa gì tôi, xưa nay nào có cử người đến đưa đồ cho tôi đâu.

Tôi chỉ cảm thấy kì dị, bình thường cãi vã với Lí Thừa Ngân, phải đến mấy ngày hắn không thèm để mắt tôi, hôm nay chúng tôi vừa mới đánh nhau một trận rõ to, hắn lại còn sai người đến tặng quà, thế này thì kì dị quá rồi.

Nhưng mà tôi cũng chẳng phải sợ Lí Thừa Ngân, thế nên tôi liền bảo: “Vậy gọi hắn vào đi.”

Thái giám được phái đến nâng một chiếc khay, trên khay phủ nhiễu đỏ, tôi cũng không nhìn rõ bên dưới là gì. Thái giám được Lí Thừa Ngân phái đến truyền chỉ, thế nên vẫn đứng nguyên ở đó, trang nghiêm đọc chỉ: “Điện hạ nói, trong lúc thiếu kiên nhẫn đã xé hỏng đai áo của Thái tử phi, điện hạ cảm thấy rất áy náy, nay ban riêng cho Thái tử phi 1 đôi dây lụa uyên ương. Điện hạ nói, vốn dĩ phải đích thân mình cài cho Thái tử phi, thế nhưng chuyện vừa mới mệt quá, lại đổ mồ hôi, sợ lại nhiễm cảm mạo, đành cáo lỗi không đến được. Điện hạ còn nói, chuyện ngày hôm nay, điện hạ tuyệt đối sẽ không kể cho người khác, xin Thái tử phi yên tâm.”

Tôi suýt té xỉu vì ức. Đám cung nhân có kẻ ngửa mặt nhìn trời, có kẻ cùi gằm nhìn thảm, có kẻ liều mình cắn môi, lại có kẻ nhăn nhó mặt, còn có kẻ đoán chừng đang cố nín cười, thế nên cơ mặt đang co giật…..tóm lại là chẳng có kẻ nào nhìn tôi cả, tất cả đều tỏ vẻ đang làm gì đó mà không hề nghe thấy.

Lí Thừa Ngân coi như ngươi lợi hại thật! Ngươi bảo thế này là không kể với người khác à? Ngươi chỉ thiếu điều chưa bố cáo với toàn thiên hạ thôi! Còn cố ý nói thế này nữa chứ….Cái kiểu mờ ám không chịu nổi! Khó có ai nghe mà không nghĩ xuyên tạc!

Tôi nghiến chặt răng rồi mới rặn cười: “Thần thiếp tạ ơn điện hạ.”

Lúc này tiểu thái giám mới khúm na khúm núm quỳ xuống hành lễ với tôi, dâng khay quá đỉnh đầu. Tôi cũng không sai người, tự tay lật tấm nhiễu, bên trong quả nhiên là 1 đôi dải lụa tuyệt đẹp có thêu uyên ương, trông phô trương đi liền với cái khay, 1 trận tức tối xộc đến trong tôi, may mà chưa ngất. Cung nữ bên cạnh sớm đã rảo bước lên, giúp tôi đỡ chiếc khay.

Tôi thừa biết Lí Thừa Ngân sẽ không để cho tôi được sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng tôi cũng chẳng ngờ hắn lại xảo quyệt đến thế, dám giở cái trò bôi nhọ thanh danh này. Lúc chập tối thì A Độ cùng vừa về, còn kéo theo cả Vĩnh Nương. Vĩnh Nương trở về chưa quá nửa tuần trà đã có người bẻm mép kể cho bà ấy nghe chuyện lụa uyên ương, Vĩnh nương không dám hỏi gì tôi, nhưng mặt mày không kìm nổi rạng rỡ, thấy môi tôi sưng vù lên, còn sai người chuẩn bị bữa canh đêm. Tôi dám chắc hiện nay cả Đông Cung không ai là không biết, không ai là không hiểu, váy áo tôi xộc xệch, tóc tai tôi xõa xượi, bước ra từ tẩm điện của Lí Thừa Ngân, đến đai áo biến đi đằng nào cũng chẳng hay, thế rồi Lí Thừa Ngân còn ban tặng tôi 1 đôi lụa uyên ương.

Lụa uyên ương à, tôi nghĩ đến 3 chữ ấy thôi đã rợn cả tóc gáy. Lí Thừa Ngân ban cho tôi 3 thước lụa trắng tôi còn không thấy lạ, hắn lại đi ban cho tôi lụa uyên ương, đây rõ là một âm mưu lớn lắm.

Thế nhưng người trong Đông Cung không hề nghĩ thế, nhất là đám cung nữ hầu hạ bên tôi, bây giờ họ đang hả lòng hả dạ, tưởng cuối cùng tôi đã thu phục được Lí Thừa Ngân.

“Điện hạ thế là đã hồi tâm chuyển ý rồi, a di đà phật!”

“Ả họ Triệu kia nhất định đã bỏ bùa điện hạ, muội thấy ả họ Triệu kia vừa bị nhốt lại, điện hạ lập tức đối với Thái tử phi nương nương tốt hơn bao nhiêu.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện