Review Truyện Đông Cung
Đây là tác phẩm đầu tiên và cũng là duy nhất của Phỉ Ngã Tư Tồn mà tôi đọc. "Đông cung” trong tôi tựa như một giấc mơ mà khi thức giấc, tôi không thể quên đi những cảm giác đau lòng chua xót còn đọng lại trong tâm trí.
Câu chuyện như là cả quãng đời người với hàng tá nỗi bi thương chồng chất, là một khoảng dài bi ai không thể diễn tả nên lời. Tôi tự nhận là một người khá mạnh mẽ, chưa bao giờ đọc một câu chuyện mà có thể khóc. Những có lẽ cái gì cũng có ngoại lệ, mà “Đông cung” chính là ngoại lệ của tôi. Tôi vốn nghĩ mình đã chuẩn bị đủ tâm lí cho câu chuyện ngay từ đầu với kết thúc không thể có hậu. Nhưng cuối cùng tôi vẫn sững sờ, vẫn ngơ ngác, vẫn xót xa và vẫn rơi nước mắt cho chuyện tình của họ.
Tôi đã từng nghe ở đâu đó một câu thế này: “Ông trời sắp đặt cho bạn gặp người này người kia là để cho bạn biết trên đời ngoài lương duyên còn có nghiệt duyên…”. Ngay khi nghe đến đó, tôi đã nghĩ tới “Đông cung”.
Hai con người ấy những tưởng sẽ chẳng liên quan gì đến nhau. Một lương thiện, thích tiêu dao bên những ngọn gió, mây trời. Một bị ràng buộc trong những hận thù, tham vọng hoàng quyền. Thế nhưng, họ lại gặp nhau và rồi bị gắn kết bởi một chữ duyên. Duyên vô tình, duyên lận đận, duyên của họ là nghiệt duyên, phũ phàng mà cay đắng.
Nữ chính tên Tiểu Phong, là cửu công chúa của nước Tây Lương. Tôi luôn rất thích những người con gái đến từ thảo nguyên, tự do mà phóng khoáng và với Tiểu Phong lại càng thích hơn. Như tên gọi, nàng tựa như một cơn gió mát lành trên cao nguyên, vui vẻ phiêu lãng khắp nơi cùng mây trời.
Cho dù khi đã đến Trung Nguyên hòa thân, trở thành thái tử phi cao quý thì Tiểu Phong vẫn vậy, vẫn bướng bỉnh, trẻ con, vẫn đáng yêu, thuần khiết. Những bức tường thành dằng dặc, những nguyên tắc, những âm mưu quỷ chước đê hèn nơi hoàng cung cũng không thể kìm hãm nỗi khát vọng tự do của nàng.
Vì vậy nàng hay cùng A Độ, nữ tỳ trung thành mà nàng luôn xem như tỷ muội trốn đi uống rượu, giao du kĩ viện, giúp đỡ mọi người… Thật đáng quý làm sao, nàng tựa như chú chim nhỏ không bị giới hạn bởi chiếc lồng vàng nơi cung cấm, bay cao bay xa trên đôi cánh tự do.
Còn hắn là thái tử Trung Nguyên, tên Lí Thừa Ngân. Hắn vì hòa thân mà lấy nàng. Suốt bao nhiêu năm chỉ sủng ái một người là Triệu Lương Đệ, còn đối với Tiểu Phong chỉ là những trận tranh cãi không dứt. Đã có những lúc, tôi nghĩ "Đông cung" cũng sẽ như những truyện khác. Lí Thừa Ngân vốn yêu một người nhưng lại vì hôn nhân với Tiểu Phong mà bị cản trở nên hắn mới ghét nàng đến thế.
Đoạn đầu giữa họ sẽ ngược lên ngược xuống rồi sau đó sẽ có những hiểu lầm để rồi mới nhận ra là mình đã yêu đối phương. Nhưng tôi đã nhầm to, tôi quên đi tác giả là Phỉ Ngã Tư Tồn.
Càng đi sâu vào câu chuyện, tôi càng cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi trước một quá khứ đau lòng của hai nhân vật chính được từng bước được khắc họa rõ nét.
Ba năm trước, là câu chuyện vừa đẹp đẽ vừa thê lương. Kí ức đấy như hiện ra rõ ràng đến thế cùng với sự trở lại của một người tên Cố Kiếm. Lúc đó, nàng vẫn là Tiểu Phong vui vẻ nhưng hắn không phải Lí Thừa Ngân mà là Cố Tiểu Ngũ, một chàng trai bán chè đến từ Trung Nguyên. Là chàng trai mà nàng yêu thương vô cùng. Có lẽ những ngày tháng bên Cố Tiểu Ngũ là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời Tiểu Phong. Họ cùng ngắm sao, nàng hát cho chàng nghe, chàng vì nàng mà bắt vua sói mắt trắng, vì nàng mà bắt đom đóm. Những kỉ niệm tình yêu của họ đẹp như tranh vẽ.
Nhưng nàng đâu có ngờ, cũng chính chàng là người tự tay xé toạc đi bức tranh ấy. Ngày họ thành thân là ngày Cố Tiểu Ngũ chết đi. Là ngày chỉ còn Lí Thừa Ngân độc ác, quay cuồng trong thù hận. Cùng một lúc nàng mất đi người thân, gia đình, mất đi Tây Lương thân yêu. Tận mắt thấy cảnh nước mất nhà tan, quê hương rơi vào tay giặc, mà giặc đó trớ trêu thay, lại là người mà nàng yêu thương nhất.
Chàng có còn nhớ lời hứa trước khi đi, lúc nàng tự tay thắt dây lưng cho chàng: “Ta đi rồi sẽ về”? Không! Chàng sẽ không về nữa đâu. Tình yêu của chúng ta sẽ không về nữa đâu. Bởi Cố Tiểu Ngũ vốn dĩ chưa từng tồn tại, chàng trai áo trắng năm ấy cùng nàng thề ước làm gì có thật, có chăng chỉ là một kẻ tên Lí Thừa Ngân mang theo mặt nạ dối trá mà thôi. Là người nàng hận thấu xương tủy, là người khiến nàng trở thành tội nhân thiên cổ, phá hủy đi mọi thứ mà nàng đã trân trọng bao nhiêu.
Càng hận càng đau. Có lẽ vì đó là Lí Thừa Ngân nên mới càng day dứt. Nếu là người khác, một người lạ không quen, liệu nàng có hận đến thế không? Tôi không thể trả lời vì cuộc đời vốn dĩ không có “nếu như”. Những nỗi đau vẫn còn đấy, nàng chọn cách trầm mình xuống dòng sông Quên. “Nước sông Quên, đặng quên tình” .
Nhưng liệu có thật sự quên đi được những tổn thương và tuyệt vọng hay không?
***
Tiểu Phong ngỡ mình đã quên. Ba năm sau, nàng rốt cuộc vẫn trở thành chính thê của hắn. Chỉ có điều, nàng đã quên. Tiểu Phong ngốc nghếch dù yêu tự do thế nào vẫn nguyện sống trong hoàng cung rộng lớn hy vọng cuộc hôn nhân của nàng có thể bảo vệ Tây Lương. Nhưng nàng có hay, Tây Lương đẹp đẽ, quê hương yêu dấu của nàng chỉ còn tồn tại trong những mảnh kí ức xa xôi. Bởi Tây Lương vốn dĩ làm gì còn. Tây Lương yêu thương đã mất theo những kỉ niệm của nàng.
Ba năm sau, nàng vẫn yêu hắn. Bắt đầu từ những lúc cãi vã, những lúc hắn ốm đau hay vì chính vì đoạn tình cảm tưởng như đã quên lãng trong tim. Chẳng biết vì sao, nàng vẫn yêu hắn và lại bị tổn thương một lần nữa. Hắn lợi dụng nàng để trả thù, để tranh đoạt quyền lực. Yêu hận đan xen, nỗi đau của Tiểu Phong như những nhát dao khắc sâu vào lòng người đọc. Và đến khi kí ức đau thương ùa về không thể chân thật hơn thì nàng đã lại một lần nữa lựa chọn rời xa hắn.
Nhưng lần này không còn là sông Quên mà là vách đá lởm chởm. Phút cuối cùng, khi hắn đã hét lên "Là ta... Tiểu Phong... Ta là Cố Tiểu Ngũ..." thì muộn rồi. Cho dù là ai, là Cố Tiểu Ngũ hay Lí Thừa Ngân thì tất cả cũng không thể cứu vãn. Dù yêu thế nào thì nàng vẫn không thể quên những việc hắn đã gây ra. Dù là ai thì cũng phải quên đi. Duyên nợ đến đây cũng hết rồi…
***
Rất nhiều người hỏi, với Lý Thừa Ngân, hắn liệu có yêu Tiểu Phong không. Tôi nghĩ là có. Nếu không sao hai lần cứu mạng nàng mà liều thân? Nếu không sao còn bắt cho nàng một trăm con đom đóm? Nhưng tình yêu đó không đủ chân thành. Cuộc sống nơi hoàng cung nghiệt ngã đã tạo nên một Lí Thừa Ngân vĩnh viễn không thể yêu ai đơn thuần. Hắn còn thù hận, còn vướng bận vương quyền. Hắn có thể xứng đáng với ngôi vàng nhưng không xứng đáng với tình yêu của Tiểu Phong.
Ba mươi năm sau, khi hắn trở thành một vị vua anh minh, hùng dũng, đi chinh phạt Tây Vực, bình định man di, đánh bại vô số thành trì lớn nhỏ. Hắn có mọi thứ nhưng lại mất đi trái tim, mất đi nàng.
Nhường ấy năm, hắn nguyện tin nàng đã trở về Tây Lương, nàng chỉ đang hờn dỗi. Hắn cả đời mạnh mẽ nhưng lại tự giam mình trong mê cung kí ức, bên bóng hình người con gái mà hắn đã tự tay hủy hoại. Để rồi khi sự thật bị bóc trần không thương tiếc, rằng nàng đã đi thật rồi, cỏ đã phủ xanh rì cả mộ. Hắn lại sụp đổ. Lần đầu tiên vị vua ấy bật khóc…
Ba mươi năm, có lẽ người đi mới là người thanh thản nhất, người sống vẫn phải gắng gượng trước những nỗi đau chỉ có cái chết mới có thể xóa nhòa…
***
Tôi bỗng nhớ đến câu hát mà Tiểu Phong hay hát:
"Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về...
Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng.
Ô thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua..."
Tiểu Phong không ngắm trăng, không sưởi nắng. Nàng chỉ đang đợi một Cố Tiểu Ngũ mà nàng trọn đời yêu thương. Lí Thừa Ngân không đợi cô nương chăn cừu, không đợi cô nương cưỡi ngựa mà chỉ đợi kí ức quay về, đợi một Tiểu Phong vui vẻ, ngốc nghếch năm xưa.
Nhưng cả hai người bọn họ, suốt đời cũng sẽ chỉ như con cáo nhỏ cô đơn, mãi mãi không thể đợi được người nó mong chờ…
***
"Đông cung" dằn vặt mà ám ảnh, tựa như một tấm vải từng hoa lệ nay được chắp vá bởi chằng chịt bởi những vết khâu tàn nhẫn của số phận, khiến người đọc như xoay vần giữa quá khứ và thực tại, giữa kí ức đẹp đẽ và hiện thực tàn khốc. Đến bây giờ, khi ngồi viết lại bài review này, từng câu từng chữ của "Đông cung" vẫn luôn hiện hữu trong tôi, không thể nhạt nhòa.
Tiểu Phong là nữ chính mà tôi thích nhất. Chẳng phải vì cô ấy xuất sắc hay xinh đẹp, đơn giản vì cô ấy khiến tôi đồng cảm. Một Tiểu Phong trong tôi luôn chân thực, đơn thuần đến thế. Nhắm mắt lại tôi như vẫn thấy một cô gái thảo nguyên vui vẻ phiêu du như một cơn gió trời.
Thân là công chúa, lòng tự trọng không cho phép nàng ở bên chính người đã xâm chiếm đất nước mà nàng yêu thương trân trọng, giết đi muôn dân bách tính của nàng. Là một người con, Tiểu Phong không thể tha thứ cho kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết của người thân. Quá nhiều thù hận khiến cho Tiểu Phong phải lựa chọn cách buông tay, quên đi tình yêu, để rồi chọn kết thúc cuộc đời khi mới mười tám tuổi.
Đến những giây phút cuối cùng, nàng vẫn chọn tin rằng bóng hình người nàng yêu luôn đẹp đẽ như vậy, tin rằng Cố Tiểu Ngũ của nàng đã chết chứ không phải là kẻ đã rước bốn mươi vạn quân địch giày xéo lên quê hương nàng, không phải là kẻ đã biến nàng thành một quân cờ không hơn trên bàn cờ chính trị từ đầu tới cuối và rồi lại lần thứ hai quyết liệt muốn nhảy theo nàng khỏi tường thành.
Có lẽ đây là câu chuyện có kết thúc buồn đầu tiên mà tôi không cảm thấy hụt hẫng hay mang theo mong muốn hai nhân vật sẽ trở về bên nhau. Tôi đã thử tưởng tượng nếu Tiểu Phong còn sống, nàng sẽ còn gì ngoài thứ tình yêu đau đớn, nước mất nhà tan, mang trên người cái danh của một nàng công chúa tội đồ và lặng lẽ sống những ngày tháng day dứt đến cuối đời.
Và thật may mắn, cái “nếu” của tôi không có thật. Tôi thật lòng cảm thấy giải thoát thay cho Tiểu Phong, rồi đây nàng sẽ về bên cơn gió, về bên giấc mơ còn dang dở của nàng về tiếng khèn Tất Lật dập dìu…
“Đông cung” vẫn vậy, vẫn luôn vẹn nguyên trong tôi mỗi khi đọc lại, vẫn cảm thấy vui vẻ cùng niềm vui của ngọn gió nhỏ Tiểu Phong, vẫn cứ thấy mối tình của Cố Tiểu Ngũ và nàng sao vẫn đẹp đến thế, vẫn cứ bật khóc nức nở trước cái chết của Cố Kiếm, của A Độ. Thật cám ơn Phỉ Ngã Tư Tồn đã đem đến một câu chuyện hay mà ám ảnh, day dứt đến như thế.
Bình luận truyện