Đóng Gói Gả Chồng

Nuông Chiều.


trước sau

Hạ Phong đọc tin nhắn Vu Đông trả lời mình mà mỉm cười, xem ra cô vẫn đang rất tốt.

"Hạ Phong, ở ngoài có người đẹp đến tìm cậu kìa!" Bệnh viện cho các bác sĩ đến Mỹ trao đổi thuê hai khu nhà, vừa đủ cho trai gái mỗi bên một nhà.

Hạ Phong ở chung với Ngô Khải Quang và một người đồng nghiệp nữa, vì chỉ đến để trao đổi học tập nên mọi người hiếm lắm mới có được ngày nghỉ vào cuối tuần. Lúc này Ngô Khải Quang vừa cầm đồ mình mới mua về, vừa nói với Hạ Phong.

Người đẹp? Hạ Phong hơi nghi ngờ nhưng vẫn đi ra ngoài.

"Hạ Phong?" An An mặc một chiếc váy kết hợp giữa hai màu đen và đỏ, cùng với mái tóc lượn sóng khiến cô nhìn vừa sexy lại vừa quyến rũ, nở nụ cười ngọt ngào chăm chú nhìn Hạ Phong.

"An An?" Hạ Phong ngạc nhiên, "Sao em lại tới đây?"

"Em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!" An An có hơi mất hứng nhưng vẫn làm nũng nói, "Anh tới New York cũng không nói với em một tiếng, em phải hỏi thăm rất nhiều mới tìm anh được đấy."

Thật ra An An đã sớm biết Hạ Phong muốn đến New York, chỉ là cô nàng đang đợi Hạ Phong chủ động đến tìm mình. Nhưng một tuần trôi qua, dường như Hạ Phong không có ý định này.

An An lo lắng nên mới tự mình đến đây.

Hạ Phong không biết nên nói tiếp như thế nào, dù sao hai người cũng đã chia tay rồi.

"Thấy áy náy rồi đúng không?" An An giả vờ bực mình nói, "Anh mời em ăn cơm thì em sẽ tha cho anh!"

Hạ Phong biết An An đang cho mình bậc thang xuống nước, vậy là nghĩ một hồi rồi anh gật đầu nói: "Được rồi."

An An liền cười vui vẻ.

Hai người đến nhà hàng ở gần đấy ăn bò bít tết, An An thuần thục cầm menu lên, cười nói: "Để em gọi món giúp anh nhé? Thịt bò bít tết và các món tráng miệng ở đây đều rất ngon!"

Hạ Phong không thích ăn thịt bò bít tết lắm nên chỉ im lặng gật đầu.

Chỉ chốc lát sau thức ăn đã được đặt lên bàn, Hạ Phong nhanh chóng cắt phần thịt bò bít tết của mình, còn An An ngồi ở đối diện thì chán nản nói: "Dù thịt bò bít tết ăn rất ngon, nhưng lại khó cắt quá."

Hạ Phong ngẩn người, ngẩng đầu lên thấy phần của An An chỉ mới cắt được một miếng nhỏ, nên anh lấy phần thịt bò bít tết của mình vừa mới cắt xong đưa cho cô: "Để anh đổi cho em."

"Cám ơn anh Hạ Phong." An An vui vẻ nói, "Quả không hổ danh là người hay cầm dao, cắt thịt bò bít tết mà cũng giỏi như vậy."

Hạ Phong không nói gì, chỉ cười một cách lịch sự.

"Hạ Phong, anh biết không? Đây là lần đầu tiên em ăn thịt bò bít tết sau khi đến Mỹ đó." An An đột nhiên nói.

"Vì sao?" Hạ Phong biết An An rất thích ăn thịt bò bít tết nên có hơi bất ngờ.

"Vì ở đây không có người nào giúp em cắt thịt bò cả."

Hạ Phong đang cắt thịt bò, nghe thấy thế thì khựng lại, sau đó lại tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra, giống như chưa nghe An An nói gì.

"Đúng rồi, dì phẫu thuật xong thì thế nào rồi? Đã khỏe chưa?" An An thấy Hạ Phong không trả lời nên đành nói sang chuyện khác.

"Đang dưỡng bệnh ở Hải Nam cùng bố anh, rất khỏe." Hạ Phong trả lời.

"Trước kia anh thường nhắc đến chuyện của bố mẹ anh, em thực sự rất ngưỡng mộ. Đợi đến lúc về nước em nhất định sẽ đi thăm hai bác. Đúng rồi, mẹ anh rất thích Leonardo đúng không? Em sẽ nhờ bạn đến xin chữ ký!" An An nói.

Hạ Phong đang ăn thì dừng lại, đây là lần đầu tiên anh ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn An An. Anh cảm thấy cô gái này chỉ mới đến Mỹ hai tháng nhưng đã thay đổi rất nhiều, dường như cô càng ngày càng đẹp hơn, nhưng lại không còn là An An lúc trước mà anh biết nữa rồi.

"An An, chúng ta đã chia tay rồi." Hạ Phong đặt dao và nĩa xuống, bình tĩnh nói.

"Anh không nên đùa kiểu này đâu, chẳng vui chút nào." An An cảm thấy bất an.

"Em biết rõ là anh không hề đùa mà." Hạ Phong muốn nói rõ mọi chuyện.

"Nhưng em không đồng ý, chia tay không phải chuyện anh tự mình quyết định được!" Bởi vì đang ở trong nhà hàng kiểu Tây nên An An cố gắng hạ thấp giọng.

Hạ Phong không giỏi tranh cãi với phụ nữ, hai người đã hẹn hò nhiều năm như vậy nhưng chỉ cãi nhau một lần duy nhất, chính là ngày Hạ Phong cầm nhẫn đến cầu hôn An An rồi bị từ chối, sau đó anh nói với cô rằng nếu không kết hôn thì chúng ta hãy chia tay đi.

"Anh đã kết hôn rồi!" Hạ Phong nói.

"Không thể nào!" An An hoàn toàn không tin.

"Em cũng biết đấy, anh không thích lất những chuyện này ra để lừa người khác." Hạ Phong bình tĩnh nói.

"Nhưng em cũng biết là anh sẽ không tùy tiện tìm một người để kết hôn!" An An rất chắc chắn, "Anh hâm mộ tình cảm của hai bác như thế nào em đều biết rất rõ. Anh đã nói với em không biết bao nhiêu lần, anh hy vọng hôn nhân là chính là sự gắn kết tình yêu của hai người dành cho nhau, chứ không phải là việc phải miễn cưỡng chấp nhận."

Câu nói của An An khiến Hạ Phong nhớ lại những kỷ niệm đẹp trước đây, thế nhưng giờ đây chỉ còn lại tiếc nuối. Hạ Phong lặng lẽ nói: "Anh nhớ, đây là câu anh đã nói lúc cầu hôn em."

Mặt An An trắng bệch.

"Em đã từ chối anh." Hạ Phong cười với vẻ tiếc nuối, "Có lẽ em cũng không yêu anh nhiều như anh nghĩ."

"Không phải vậy đâu!" An An cuống cuồng giải thích, "Lúc đó em chỉ mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học xong, em không nghĩ là mình sẽ kết hôn sớm như vậy. Em chỉ muốn xây dựng sự nghiệp của mình trước thôi mà."

"Không nói những chuyện này nữa, ăn cơm đi." Hạ Phong lắc đầu nói, dù nguyên nhân có là gì thì bây giờ cũng không còn có ý nghĩa gì nữa.

Ăn cơm xong, Hạ Phong đi đón xe cho An An, lúc đi ngang qua một cửa hàng, Hạ Phong ngẩn người nhìn một chiếc túi xách ở trong tủ.

Mua một chiếc túi xách đẹp, không cần phải quá đắt tiền, chỉ cần đẹp là được!



Đây là thứ cuối cùng trong danh sách mua đồ mà Vu Đông đưa cho anh.

"Sao vậy?" An An nhìn theo tầm mắt của Hạ Phong, "Anh quan tâm đến túi xách từ lúc nào vậy? Mua cho dì à? Có muốn em chọn giúp anh không? Mắt nhìn của em cũng không tệ đâu."

Hạ Phong sực tỉnh, nghe thấy An An nói thì chẳng hiểu tại sao lại nhớ đến lần đầu mình đưa Vu Đông đi gặp bố mẹ, hôm đó Vu Đông cũng đã nói thế.

Hạ Phong lặng lẽ lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."

An An ngồi xe bus để quay lại trường, nghĩ tương lai vẫn còn dài, Hạ Phong cũng ở New York tận ba tháng nên chắc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Trước kia lúc nào anh giận cô cũng không quá một tháng.

Đưa An An đi xong, Hạ Phong quay lại cửa hàng ban nãy, đi vào trong tiệm hỏi: "Which bag is popular with young women?"

***

Thượng Hải. Phòng làm việc của Hiểu Nguyệt.

Vu Đông hỏi Hướng Hiểu Nguyệt: "Bây giờ Hân Hân thế nào rồi?"

"Vẫn còn đau lòng lắm." Trong nhà Hướng Hiểu Nguyệt lúc nào cũng nghe tiếng khóc của Nhậm Hân Hân, đột nhiên lại nói một cách không chắc chắn, "Có phải chúng ta đã làm sai rồi không?"

"Không đâu!" Vu Đông trả lời.

"Cũng đúng, tên khốn này đến 3P mà cũng chơi được thì nhất định không được cưới." Hướng Hiểu Nguyệt cắn răng nói.

Vu Đông có
hơi chột dạ, nhìn Hướng Hiểu Nguyệt rồi nói: "Hmm... Thật ra thì chuyện này không phải là sự thật."

"Cậu nói gì vậy?" Hướng Hiểu Nguyệt nói to.

"Mình không tận mắt thấy anh ta đi thuê phòng, chẳng qua là mình chỉ thấy anh ta có tán tỉnh rất nhiều phụ nữ." Vu Đông chột dạ nói, "Nhưng như thế cũng đã rất khốn nạn rồi, cậu cũng thấy cách anh ta đối xử với Hân Hân rồi còn gì."

Hướng Hiểu Nguyệt lập tức bị dẫn sang chủ đề khác, cùng chống lại kẻ thù, thở dài nói: "Đúng thế, đã giở trò với Hân Hân lại còn nói Hân Hân nhắm đến gia sản nhà anh ta, có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?"

Vu Đông gật đầu đồng ý.

"Vu Đông, sau này chúng ta phải làm việc thật chăm chỉ, rất có thể một ngày nào đó quy mô của studio chúng ta sẽ mạnh hơn lúc này!" Hướng Hiểu Nguyệt hừng hực khí thế.

Vu Đông nghĩ một lát, nếu nhớ không nhầm thì ở kiếp trước vào hai năm sau Hướng Hiểu Nguyệt sẽ kết hôn, sau đó sẽ đến Singapore định cư, studio cũng chuyển giao cho người khác.

"Sao không trả lời vậy?" Hướng Hiểu Nguyệt không thấy Vu Đông trả lời thì lại giục.

"Vậy đến lúc đó cậu nhớ phải cho mình cổ phần nữa đấy nhé!" Vu Đông nói cho có lệ.

"Ok thôi." Hướng Hiểu Nguyệt nói, "Mình thấy đến cả hợp đồng với đạo diễn Steven mà cậu cũng ký được thì cũng không có gì đáng lo nữa. Sao chúng ta không chia công việc ra nhỉ? Mình tìm thị trường, cậu bàn bạc ký hợp đồng với đối tác, gọi thêm Hân Hân nữa, để cho cậu ấy lồng tiếng. Trong ba chúng ta, Hân Hân mới là người giỏi chuyên ngành nhất!"

Vu Đông thấy cũng không thành vấn đề rồi gật đầu, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện: "Còn chuyện con của Hân Hân thì phải làm thế nào?"

"Còn làm thế nào nữa? Phá thai đi chứ sao, dù sao cũng chỉ mới hai tháng thôi." Hướng Hiểu Nguyệt nói.

Vu Đông nghe xong có hơi ngạc nhiên.

Đứa bé này Vu Đông cũng đã gặp rồi, là một cô bé vô cùng đáng yêu. Có một lần Vu Đông gặp Nhậm Hân Hân, cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, cứ gọi cô là dì suốt.

Vu Đông không đành lòng, nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đợi Hân Hân ổn định tinh thần lại rồi hẵng tính sau."

"Cũng phải." Hướng Hiểu Nguyệt lắc đầu, "Bây giờ bố mẹ của Hân Hân đều đang rất tức giận, cậu ấy cũng không dám về nhà."

"Từ nhỏ Hân Hân đã là một cô con gái ngoan." Vu Đông gật đầu hiểu rõ, "Có lẽ dì Nhậm nhất thời khó mà chấp nhận nổi."

"Dù có khó chấp nhận đến mấy đi chăng nữa thì cũng không nên đẩy con gái mình vào biển lửa chứ!" Hướng Hiểu Nguyệt bực mình nói, "Hôm đó mình đưa Hân Hân về nhà, dì mắng cậu ấy một trận. Dù dì có mắng cậu ấy như thế nào thì cậu ấy cũng im lặng không dám cãi. Sau đó mình không chịu được nên phải nói chuyện tên khốn Lục Hiên ra cho dì ấy nghe. Kết quả là sao cậu biết không? Dì nói đàn ông nào mà chẳng mê gái, chỉ cần không đưa về nhà là tốt rồi. Đợi anh ta chơi cho đã rồi cũng sẽ quay lại bên cậu ấy thôi."

"Nghe dì ấy nói xong mình cũng ngẩn người ra luôn, nếu đó mà là mẹ mình thì chắc là mình đã cắt đứt tình mẹ con luôn rồi." Hướng Hiểu Nguyệt nhớ lại thôi cũng đã thấy giận.

Nghe Hướng Hiểu Nguyệt nói, Vu Đông chợt nhớ đến mẹ mình. Kiếp trước, lúc nào cô về nhà mẹ cũng khóc, sau đó rất sợ khi phải gặp mẹ mình.

"Đông Đông à, con cũng đã lớn vậy rồi mà vẫn không tìm thấy đối tượng nào, sau này lớn tuổi sống một mình sẽ rất đáng thương. Mọi người ai cũng cần phải có một gia đình, kiếm nhiều tiền thì có ích gì đâu, quan trọng là phải kết hôn sinh con, đến lúc già mới có người để dựa vào. Con đừng nhìn con của anh con nữa, cho dù bây giờ con có đối tốt với chúng như thế nào thì khi lớn lên trong mắt chúng nó cũng sẽ chỉ có mình bố mẹ chúng thôi, không có con đâu."

"Mẹ, không phải là con không muốn kết hôn, mà là con vẫn chưa tìm được người thích hợp."

"Cần gì thích hợp hay không chứ? Những người mẹ nói không phải được rồi sao? Con nhìn xem, bây giờ con cũng đã kiếm được nhiều tiền, cũng đã có nhà rồi, sống với ai mà chẳng phải sống, nếu cứ chờ thêm nữa thì sau này chỉ còn lại đàn ông kết hôn lần hai thôi..."

"Đang nghĩ gì thế?" Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên hỏi, "Sao mặt cậu nghiêm trọng quá vậy?"

"Đang nghĩ đến mẹ mình." Vu Đông cười.

"Thế sao mặt mũi cứ như đang muốn dọa người vậy?" Hướng Hiểu Nguyệt không hiểu.

"Không phải trước kia mình có ý định kết hôn với Phương Hoa sao? Gia đình mình không đồng ý, sau đó mình liền bỏ nhà ra đi. Kết quả là bây giờ..." Vu Đông cười khổ nói.

"Tên kia cũng là một tên khốn!" Hướng Hiểu Nguyệt thở dài nói, "Cậu nhìn các cậu mà xem, si tình như vậy làm gì? Học hỏi mình đây nè, toàn đá người khác thôi."

"Cậu thì nhất rồi!" Vu Đông nói cho có lệ.

***

Ba giờ sáng Vu Đông mới về đến nhà. Nhớ đến lời dặn dò của Hạ Phong, cô gửi một tin nhắn qua cho anh.

Em về đến nhà rồi!

Ngủ sớm một chút, sáng mai mở hộp thư ra xem đi nhé, tôi vừa mới chụp một vài tấm hình gửi qua cho em.

Vâng.

Ngủ ngon.

Gửi hình cho cô? Vu Đông có hơi tò mò, lấy máy tính ra rồi mở lên, đăng nhập vào hộp thư, trong hình là một chiếc ví da của phụ nữ, nhỏ gọn tinh tế, hiệu Prada 2007 cổ điển. Bên cạnh còn có một tấm bookmark, phía trên viết: Mỗi người phụ nữ đều phải cần được nuông chiều!

Vu Đông ngẩn người, rồi đột nhiên lại nở một nụ cười thật tươi.

Nếu như kiếp trước em có thể gặp một người giống như anh, liệu có phải em đã không trở thành một bà cô ế không?

Hay là em sống lại là vì để gặp anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện