Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Trong căn hộ của Hướng Hiểu Nguyệt, ba người bạn thân lại ngồi tụ tập với nhau giống như hồi còn học đại học.
"Cậu nghĩ xong cả chưa?" Hướng Hiểu Nguyệt hỏi.
"Nghĩ xong rồi, mình muốn giữ đứa bé lại." Suy nghĩ suốt một tháng, đấu
tranh có, buồn bã có, giờ đây Nhậm Hân Hân đã trở nên rất kiên định,
giống như vừa mới lột xác vậy.
"Thế thì cậu cứ sinh đi, tụi mình sẽ cùng cậu nuôi đứa bé!" Vì không nỡ bỏ cô bé này nên Vu Đông cũng đồng ý nói.
"Được, sinh thì sinh!" Ban đầu Hướng Hiểu Nguyệt ra sức phản đối, dù sao thì đứa bé này cũng là con của tên khốn kia, vả lại nếu như Nhậm Hân
Hân có con thì sẽ rất khó để bắt đầu lại từ đầu.
"Chỉ sợ sau này cho tên nó vào sổ hộ khẩu sẽ có chút rắc rối thôi." Vu Đông cau mày nói.
"Không phải sợ, mình có quen người ở chỗ đăng ký hộ khẩu." Hướng Hiểu Nguyệt nói.
"Bạn trai cũ của cậu à?" Vu Đông nhíu mày.
"Bạn hồi nhỏ của mình!" Hướng Hiểu Nguyệt tức giận nói, "Dù mình có lợi
hại đến mấy đi thì làm sao có thể yêu đương khi chỉ vừa mới lên ba được
chứ!"
Vu Đông và Nhậm Hân Hân nghe xong thì cười.
"Mà sau này cậu sinh con thì hãy đến bệnh viện thành phố nhé, có bạn
trai Đông Đông làm ở đấy đấy." Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
"Bạn trai của Đông Đông?" Nhậm Hân Hân giật mình nói, "Không phải cậu và Phương Hoa vừa mới..."
"Đừng nghe cậu ấy nói bậy." Vu Đông bực mình nói.
"Mình nói bậy khi nào? Hôm đó mình nói mình muốn ra tay thì cậu liền ra sức bảo vệ anh ấy còn gì?" Hướng Hiểu Nguyệt trêu.
Nhậm Hân Hân cũng rất tò mò.
"Không phải bạn trai, mà là chồng mình." Vu Đông dùng giọng điệu không đếm xỉa phá vỡ suy đoán của hai người.
...
Hai người bị sốc, nhưng sau đó Hướng Hiểu Nguyệt cũng kịp phản ứng, cười nói: "Được đấy! Khí thế kia là do bị ép chứ gì!"
Vu Đông thấy vẻ mặt của hai người như vậy, biết họ nghĩ là cô đang nói
đùa, vậy nên cô đành nói lại một lần nữa với vẻ mặt nghiêm túc: "Thực sự là vì không có cơ hội nên mới chưa nói cho các cậu biết, nhưng mình
thực sự đã kết hôn rồi."
"..."
"..."
Nhậm Hân Hân há hốc mồm, như không thể tin vào tai mình, mặt Hướng Hiểu Nguyệt cũng đần ra.
"Chuyện mình và Phương Hoa chia tay các cậu cũng biết cả rồi." Vu Đông
từ từ kể lại chuyện xảy ra vào ngày hôm đó cho hai người nghe, "Hôm đó, ở trước cửa cục dân chính..."
Đến lúc Vu Đông kể xong, mặt của cả hai người trông cứ như người mất hồn vậy.
Một lát sau Hướng Hiểu Nguyệt mới thở dài nói: "Vu Đông à, chuyện của
cậu hình như còn cẩu huyết hơn cả kịch bản mà mình vừa mới nhận hai hôm
trước nữa đấy."
"Đông Đông, như thế này chẳng phải là quá bốc đồng rồi sao?" Nhậm Hân
Hân lo Vu Đông sẽ quyết định sai lầm chỉ vì một phút bốc đồng.
Vu Đông cười: "Đúng là có hơi bốc đồng thật, nhưng mình nghĩ là mình đã thích anh ấy rồi."
"Đã thích thì phải theo đuổi ngay!" Hướng Hiểu Nguyệt khuyến khích, "Dù
sao cũng đã đi đăng ký kết hôn hết rồi, đừng đợi nữa, phải trực tiếp dẫn lên giường ngay!"
"Hiểu Nguyệt!" Nhậm Hân Hân cũng hết nói nổi.
"Hạ Phong rất nhút nhát, mình phải từ từ vạch ra kế hoạch một cách kỹ lưỡng mới được!" Vu Đông nghiêm túc nói.
"Đông Đông..." Không ngờ Vu Đông cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này.
Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói: "Chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đi!"
"Ăn mừng chuyện gì vậy?" Vu Đông thắc mắc.
"Ăn mừng vì mục tiêu mới của chúng ta!" Hướng Hiểu Nguyệt cười nói, "Hân Hân sẽ làm một bà mẹ đơn thân, cậu thì giải quyết Hạ Phong, còn mình sẽ mở rộng studio để sau này có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ."
Vu Đông nghe thấy thế thì mỉm cười, đúng là dạo này đã xảy ra không ít
chuyện, cũng nên đi ăn mừng một chuyến, vì vậy ba người cùng đồng ý kéo
nhau đi.
Đầu tiên Hướng Hiểu Nguyệt dẫn Vu Đông và Nhậm Hân Hân cùng đi đến thẩm
mỹ viện làm đẹp, sau đó đến trung tâm mua sắm mua quần áo, cuối cùng là
vào salon để làm tóc.
Lúc ba người trở nên xinh đẹp hơn, cũng là lúc mỗi người cầm những túi
đồ đã mua đi ra khỏi salon. Nhìn dòng xe đang chạy ở trên đường, cùng
những ánh đèn neon nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng, tâm trạng của họ cũng trở nên tốt hơn.
"Tôi sẽ trở thành một bà chủ!" Hướng Hiểu Nguyệt hét.
"Tôi sẽ ngủ với Hạ Phong!" Vu Đông hét theo.
"Tôi sẽ là một người mẹ đơn thân thật dũng cảm và hạnh phúc!" Nhậm Hân Hân cũng hét.
Cả ba cô gái như ba bông hoa, vào lúc này cùng bật cười trước ý định của mình.
"Đi, chúng ta cùng đến bar quẩy thôi nào!"
Hướng Hiểu Nguyệt lái xe chở hai người đến quán bar.
Vì Nhậm Hân Hân không thể uống rượu nên chỉ uống nước trái cây, nhưng ngược lại Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt lại uống không ít.
"Đông Đông, cậu uống ít thôi, coi chừng lát nữa không đi làm nổi đâu." Nhậm Hân Hân khuyên.
"Hôm nay mình được nghỉ." Trước khi đến đây Vu Đông cũng đã gọi điện cho anh Vũ nói anh phát chương trình mà cô đã thu âm trước đó rồi.
"Chúng ta lên hát đi!" Hướng Hiểu Nguyệt chỉ tay lên sân khấu náo nhiệt.
Vu Đông nhướn mày, có vẻ như cô cũng muốn đi lên trên đó.
"Các cậu đi đi. Mình không đi đâu." Dù sao Hân Hân cũng đang mang thai, cô không muốn tham gia lắm.
"Chỉ lên hát thôi mà, mình đâu có bắt cậu phải nhảy đâu." Hướng Hiểu
Nguyệt giơ ly rượu trong tay lên rồi nói, "Cạn ly nào, để chúng ta cùng
nói lời tạm biệt với quá khứ và say hello với tương lai thôi nào!
Ba người nâng ly lên, uống một hơi cạn sạch.
Đây là quán bar Hướng Hiểu Nguyệt thường hay đến, người của ban nhạc
cũng quen với Hướng Hiểu Nguyệt. Thấy cô đến cũng biết là cô sẽ lên hát, vậy nên mới gọi to rồi đưa mic cho Hướng Hiểu Nguyệt đi lên sân khấu.
Hướng Hiểu Nguyệt vốn đã rất xinh đẹp, lại còn có dáng người cao thon
thả, hôm nay còn đặc biệt trang điểm, lúc cô đi lên sân khấu cũng tự
nhiên tỏa ra ánh hào quang.
"Đúng là hồ ly tinh mà!" Vu Đông thở dài nói.
"Hả?" Nhậm Hân Hân hình như không nghe rõ.
"WOW~~"
"Người đẹp, hát một bài đi!!!"
Ở dưới truyền đến những tiếng hét rất to cùng với âm thanh ồn ào trong
quán bar, thế nhưng đều không làm Hướng Hiểu Nguyệt mất bình tĩnh. Cô
nháy mắt quyến rũ rồi sau đó hát một bài tình ca bằng tiếng Anh, đốt
nóng không khí của cả quán bar.
Trên tầng hai của quán bar, đột nhiên có một người đàn ông ồ lên một tiếng.
Lục Hiên nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn, thấy trên sân khấu có một người phụ nữ đang hát rất nhiệt tình.
"Đó là bạn của Nhậm Hân Hân phải không?" Ngải Luân hỏi.
Lục Hiên nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."
Lúc này Hướng Hiểu Nguyệt cũng đã hát xong một bài, dưới khán đài rộ lên những tràng vỗ tay và ầm ĩ đòi hát lần nữa.
Vu Đông cười, đẩy Nhậm Hân Hân lên. Hướng Hiểu Nguyệt đứng trên sân khấu có hơi lo lắng, đưa mic cho cô rồi sau đó đi xuống khán đài, mỉm cười
khích lệ.
"WOW ~~~ "
Dưới khán đài lại thấy có thêm một người đẹp nữa xuất hiện thì càng vỗ tay to hơn.
Ngải Luân và Lục Hiên ở đằng xa cũng nhìn thấy Nhậm Hân Hân, Ngả Luân nhìn bạn mình, chỉ nhíu mày mà không nói gì.
Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân đứng trên sân khấu, mắt rũ thấp không biết đang nghĩ gì.
Giọng hát của Nhậm Hân Hân có sức hút một cách kỳ lạ, thế nên Vu Đông
chọn giúp Nhậm Hân Hân chọn bài Scarborough Fair của Diêu Tư Đình. Lúc
Nhậm Hân Hân vừa cất tiếng , giọng hát mê hoặc mà nhẹ nhàng của cô đã
khiến cả quán bar đang náo nhiệt trở nên yên lặng, mọi ánh mắt dưới khán đài đều tập trung vào cô gái tóc đen mặc váy trắng đang đứng hát trên
sân khấu.
Dịu dàng, thuần khiết, mảnh mai, dường như tất cả những thứ tốt đẹp cô đều tập trung ở cô.
Tựa như thiên thần vô tình hạ xuống trần gian, dù có hơi lo lắng, nhưng
trong ánh mắt lại ngập tràn hy vọng về những điều tốt đẹp.
Đến lúc Nhậm Hân Hân hát xong, dưới khán đài lại hét to "nữ thần" thêm một lần nữa, khiến mặt Nhậm Hân Hân đỏ bừng.
Ngải Luân lén quan sát nét mặt của bạn mình, lại thấy mặt anh ta cũng dần tái đi.
"Xem ra cô ấy cũng không tệ chút nào." Ngải Luân cười nói.
Người phụ nữ này đâu chỉ không tệ chứ! Lục Hiên nhìn đám đàn ông đang ồn ào ở dưới kia, cảm thấy rất chướng mắt.
Cuối cùng là Vu Đông, cô mang một cây ghita đi lên.
Hướng Hiểu Nguyệt chớp mắt, chạy lên sân khấu theo rồi vào vị trí chơi
trống. Nhậm Hân Hân cũng nhanh chóng phản ứng lại, ngồi vào chỗ đàn
piano đang còn để trống ở một góc sân khấu.
"Nữ thần! Nữ thần!"
"Người đẹp! Người đẹp!"
Ba người đẹp cùng nhau lên sân khấu, khiến cho bầu không khí ở dưới khán đài như đang được đốt cháy.
Dù ở quán bar có rất nhiều người đẹp, nhưng lại có rất ít người hát hay, mà dù có hát hay thì cũng sẽ rất ít người biết chơi nhạc cụ. Huống hồ
ba người đẹp vừa lên mỗi người lại mang một vẻ đẹp riêng, làm sao có thể không khiến cho người khác cảm thấy phấn khích cơ chứ?
Đêm đó ba người rất vui vẻ, đặc biệt là Vu Đông. Cuộc sống trẻ tuổi điên cuồng như thế, e rằng mười năm nữa sẽ chẳng thể nào trải qua cảm giác
như vậy thêm một lần nào.
Lúc ba người rời khỏi quán bar thì cũng đã ba giờ sáng.
Hướng Hiểu Nguyệt và Vu Đông đều đã ngà ngà say, Nhậm Hân Hân đỡ một người một bên nhưng cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
"Cậu không phải đỡ làm gì, tụi mình sẽ không ngã đâu, người cẩn thận
phải là cậu mới đúng." Vu Đông gỡ tay Nhậm Hân Hân đang dìu cô ra.
"Đúng rồi, cậu phải cẩn thận một chút, cậu đang mang thai đấy!" Hướng Hiểu Nguyệt nói xong liền ợ một cái.
"Được rồi, thế để mình đi gọi xe." Nhậm Hân Hân không yên tâm khi để hai người
đứng trước cửa quán bar lâu, nên muốn nhanh chóng gọi được xe.
Vì chỉ mới ba giờ sáng nên rất ít xe qua lại, Nhậm Hân Hân đứng trên
đường mãi mà cũng không có chiếc xe nào chạy tới, quay lại nhìn Hiểu
Nguyệt và Vu Đông đang ngồi dựa vào góc tường lại càng thấy sốt ruột
hơn.
"Nhậm Hân Hân." Đột nhiên có giọng nam trầm thấp vang lên.
Nhậm Hân Hân quay đầu lại, thấy Lục Hiên mặc một bộ đồ Tây, đang nhìn cô với một vẻ mặt u ám.
Nhậm Hân Hân nghĩ đến người đàn ông đã giở trò với cô, lại còn khiến cho cô bị bố mẹ ghét bỏ nên cô cũng chẳng muốn quan tâm tới anh ta nữa,
nghiêng đầu đi tiếp tục vẫy tay gọi xe.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy!" Lục Hiên chưa từng bị coi thường như vậy nên rất tức giận, cầm lấy tay của Nhậm Hân Hân.
"Anh buông tôi ra!" Nhậm Hân Hân giãy giụa nói.
Vu Đông và Hướng Hiểu Nguyệt đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng
kêu của Nhậm Hân Hân, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Nhậm Hân Hân đang bị
một người đàn ông giữ chặt tay mãi mà không buông ra.
Hai người nhanh chóng chạy đến, một người tát, một người đá, khiến Lục Hiên ngã xuống đất một cú đau điếng.
"Đông Đông, bản lĩnh không tệ chút nào. Cậu luyện khi nào thế?" Hướng Hiểu Nguyệt khen.
"Cậu cũng không thua kém gì!"
"Ha ha... Nhưng chị đây là đai đen Taekwondo mà!"
"Còn mình là quán quân vật lộn tự do nhé!" Vu Đông cũng cười.
"Hai vị nữ hiệp ai cũng đều rất giỏi, có điều mau đi nhanh thôi!" Nhậm
Hân Hân thấy hai người xử Lục Hiên xong, thấy anh ta đang rất đau, sợ
khi anh ta tỉnh lại lại gây phiền phức cho cả ba người nên cô định kéo
hai người chạy nhanh qua đường.
"Đi cái gì mà đi!" Hướng Hiểu Nguyệt vừa mắng vừa chỉ tay vào Lục Hiên đang nằm trên đất, "Tên khốn!"
"Đúng rồi, chúng ta phải báo cảnh sát để cảnh sát bắt anh ta mới được!" Vu Đông phụ họa.
"Đúng rồi, gọi 110 đi!" Hướng Hiểu Nguyệt lấy điện thoại ra báo cảnh
sát, Nhậm Hân Hân vội vàng chạy tới ngăn lại, vất vả lắm mới lấy được
điện thoại của Hướng Hiểu Nguyệt, nhưng Vu Đông ở bên kia cũng đã bấm
110 rồi.
"Đúng rồi, quán bar trên phố, ở địa chỉ số 1103 có một tên lưu manh trêu ghẹo người đẹp ngoài đường, đồng chí cảnh sát hãy nhanh chóng tới đi!"
Vu Đông nói xong liền cúp điện thoại, cười nhìn Nhậm Hân Hân đầy vẻ đắc
ý.
Nhậm Hân Hân thực sự rất muốn khóc.
Ngải Luân đứng một bên chứng kiến hết mọi chuyện cũng trợn tròn mắt.
***
Ba giờ bốn mươi phút sáng.
Đồn công an.Nhậm Hân Hân vất vả giải thích rõ mọi chuyện đã xảy ra cho cảnh sát,
nhìn hai người bạn của mình đang nằm trên ghế ngủ khò khò, tự dưng lại
cảm thấy rất mệt mỏi.
"Được rồi, nếu chỉ là hiểu lầm thì mọi người ký tên xong có thể về." Đồng chí cảnh sát nói.
Nhậm Hân Hân và Lục Hiên ký tên.
"Chàng trai trẻ à, dù sao thì cũng đã chia tay rồi, trên đời này vẫn còn có rất nhiều cô gái, cứ dây dưa mãi cũng không phải chuyện tốt đâu."
Bác cảnh sát khuyên Lục Hiên.
Mặt Lục Hiên tái đi, nhưng cũng không biết nên nói gì.
"Cả cô gái này nữa, xinh đẹp như vậy thì không nên đi đến những quán bar vào buổi tối đâu." Rồi ông nhìn hai cô gái say mèm đang ngủ ở đằng kia, lại nói, "Cô cũng nên khuyên bạn cô đi, phụ nữ mà như vậy uống nhiều
như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!"
"Vâng." Nhậm Hân Hân ngoan ngoãn gật đầu nhận lỗi.
"Được rồi, mọi người cũng nên về đi thôi."
Lục Hiên nhìn Nhậm Hân Hân, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ thở dài bước đi.
Ngược lại Ngải Luân lại nhìn hai con ma rượu đang nằm ngủ say trên ghế rồi hỏi: "Có cần chúng tôi đưa các cô về không?"
"Không cần đâu, lát nữa bạn của Đông Đông sẽ đến đây." Nhậm Hân Hân từ chối.
"Vậy được." Ngả Luân cười rồi cũng rời đi.
Đợi khoảng năm phút sau, Thiệu Nhất Phàm đi vào đồn cảnh sát, thấy Vu
Đông đang nằm ngủ vung tay vung chân trên ghế thì liền câm nín.
"Chào anh, anh có phải là bạn của Đông Đông không?" Nhậm Hân Hân hỏi.
Thiệu Nhất Phàm quay đầu lại, mắt sáng lên, là người đẹp! Anh lập tức nở một nụ cười như một quý ông hoàn hảo nói: "Xin chào, tôi là người cô
vừa mới gọi ban nãy, tên là Thiệu Nhất Phàm."
"Chào anh." Nhậm Hân Hân cười gật đầu.
Thiệu Nhất Phàm phải chạy lui chạy tới suốt mới có thể đưa hai con ma
rượu vào ngồi yên trong xe, vừa lái xe vừa nói chuyện với Nhậm Hân Hân
đang ngồi ở ghế kế bên ghế lái: "Hóa ra là các cô đi uống rượu, Hạ Phong còn tưởng các cô đã xảy ra chuyện nữa."
"Hạ Phong? Chồng của Đông Đông ấy hả?" Nhậm Hân Hân hỏi.
"Đúng thế." Thiệu Nhất Phàm cười nói, "Tôi tan làm ở bệnh viện xong, vừa mới ngủ đã bị điện thoại của Hạ Phong đánh thức. Hạ Phong nói đến giờ
Vu Đông tan làm rồi mà vẫn chưa nhắn tin cho cậu ấy, gọi điện thoại cũng không bắt máy. Cậu ấy lo Vu Đông có chuyện gì, nhưng cậu ấy lại đang ở
Mỹ nên mới nhờ tôi đi xem một chút."
"Tôi gọi điện đến đài phát thanh Vu Đông làm việc, nhân viên nói hôm nay cô ấy không đi làm. Sau đó tôi đến nhà cô ấy nhưng trong nhà cũng không có ai . Đang lo lắng thì may có cô gọi điện thoại đến báo cho tôi."
Nhậm Hân Hân ngại ngùng nói: "Hôm nay bọn tôi đến quán bar chơi, chắc ở đó ồn quá nên cũng không nghe thấy gì."
"Nhưng mà sao các cô lại bị đến đồn công an vậy?" Thiệu Nhất Phàm hỏi.
"À... Chỉ là hiểu nhầm thôi." Nhậm Hân Hân ngại ngùng cười.
Đưa ba người về căn hộ của Hướng Hiểu Nguyệt xong, Thiệu Nhất Phàm mới gọi điện cho Hạ Phong.
"Tôi tìm được người rồi, cô ấy đi bar với bạn nên không nghe điện thoại của cậu được." Thiệu Nhất Phàm nói.
"Vậy thì tốt rồi." Hạ Phong liền thở phào, "Khi nào về tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
"Mời ăn cơm là chuyện đương nhiên rồi." Thiệu Nhất Phàm cười nói, "Nhưng khi nào về cậu nhớ hỏi Vu Đông là bạn của cô ấy đã có bạn trai hay chưa nhé?"
"Cậu lại để ý đến ai rồi à?" Hạ Phong cũng hết nói nổi.
"Chúng ta có phải là anh em không vậy?"
"Tôi tắt máy trước đây!" Hạ Phong cúp điện thoại.
"Đúng là qua cầu rút ván!" Thiệu Nhất Phàm buồn bực nói.
Hôm sau, khi Vu Đông tỉnh dậy, mở điện thoại lên thấy trên màn hình có
mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Hạ Phong gọi, có hơi giật mình rồi
tỉnh ngủ hẳn.
Cô cầm điện thoại lên, ra ngoài ban công gọi điện.
"A lô?" Hạ Phong cười nói, "Tỉnh rồi à?"
"Anh... Em... Hôm qua em ra ngoài uống rượu với bạn nên quên chưa nhắn tin cho anh, em xin lỗi." Vu Đông có hơi khó chịu.
"Không sao, sau này đừng uống nhiều như vậy là được rồi." Ở đầu dây bên
kia có hơi ồn ào, hình như là có người đang gọi Hạ Phong, Hạ Phong trả
lời rồi quay lại nói với Vu Đông, "Tôi phải đi làm việc rồi. Sau khi say thì nhớ uống nước mật ong để bớt đau đầu nhé."
Vu Đông tắt điện thoại, tựa vào lan can, nở nụ cười còn trong hơn bầu trời ngoài kia.
Hình như từ lúc quen anh đến giờ, em càng ngày càng cười nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com