Ngốc ở bệnh viện đến ngày hôm sau, sáng sớm Úc Sâm bị một mùi hương dụ tỉnh.
Anh mở mắt ra tìm nơi phát ra mùi hương, nằm trên giường, buồn ngủ mông lung hỏi: "Đây là gì?"
Tiểu Trần ân cần thấu đáo tiến lên giới thiệu: "Đây là cháo cá lát của Bát Bảo Cát bán, ăn rất ngon! Thịt cá tươi ngon, nêm gia vị vừa ăn, bí chế độc nhất vô nhị, mỗi một hạt gạo kê đều được nước canh tẩm đến thấm, một miếng cá lát một muỗng cháo, nuốt một ngụm quả thực hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, mỗi ngày số lượng có hạn, tuyệt không bán thêm, rất nhiều người vì muốn nếm một chén, buổi sáng sáu bảy giờ đã xếp hàng ở Bát Bảo Các.
“Ồ, cho nên đây là kết quả của sáu bảy giờ sáng đi xếp hàng của cậu?" Úc Sâm ngửi thử, mùi xác thật rất thơm.
Tiểu Trần lắc đầu, tiện hề hề làm mặt quỷ với Úc Sâm: "Không phải, đây là do nhị thiếu gọi cho chủ của Bát Bảo Các, chuyên môn làm mang đến cho anh."
Úc Sâm nhìn bộ dáng bát quái hưng phấn của cậu, thở dài: “Cậu đừng cười như vậy, rất giống thái giám."
Tiểu Trần: “......”
Tay cầm muỗng dừng một chút, Úc Sâm đột nhiên phản ứng lại: “Không phải tôi bảo em ấy mua cho tôi lẩu gà chua cay cá phi lê với tôm hùm đất sốt cajun sao! Lẩu gà chua cay với tôm hùm đất sốt cajun còn chưa mua! Cá lát này còn không phải chua cay! Lẽ nào lại như vậy! Em ấy đâu!?"
“Không có đến.” Tiểu Trần vô tội chớp mắt.
“Không có đến? Tôi vì em ấy mới biến thành một người tàn tật đẳng cấp, em ấy không ngờ lại không đến," Úc Sâm dỗi, "Thật quá đáng, tôi muốn gọi điện thoại khiển trách em ấy!"
“Đừng mà ca!” Tiểu Trần một phen giữ chặt cái tay muốn lấy điện thoại của anh, "Ca anh không biết sao, khoảng cách mới có thể sinh ra cái đẹp!"
“......!Ồ, tiểu tử cậu cũng biết điều như vậy? Còn hiểu khoảng cách sinh cái đẹp, cậu biết quan hệ giữa tôi với Tư Tuyên Dương?"
“Còn không phải cái kia sao.” Tiểu Trần cười đến ái muội.
“Cái nào? Cậu đừng đánh đố tôi."
“Yêu đương vụng trộm!” Tiểu Trần mặt đầy kích động.
“......”
Úc Sâm trầm mặc nhìn chằm chằm cậu, mặt vô biểu tình, tuy nói trên đầu quấn băng vải, nhưng khí thế ít nhiều gì cũng còn.
Tiểu Trần có chút hoảng hốt, vội vàng trịnh trọng tỏ thái độ: “Dù sao đại thiếu không phải cũng ngoại tình sao, anh với đại thiếu vốn là một đôi, hai người cho nhau xanh (1), cũng không tính là chuyện thiếu đạo đức! Lại nói, tôi thấy dáng vẻ của đại thiếu cũng không quá để ý......"
[(1) Xanh: cắm sừng.]
“Con mắt nào của cậu thấy em ấy không ngại?” Úc Sâm bất mãn, “Em ấy không phải đặc biệt ghen sao?"
"Đúng đúng đúng.....!Đương nhiên ghen, vì anh mà mắng đại thiếu không phải thứ tốt." Úc Sâm vừa nói vừa chửi thầm: Tuy rằng ngày thường mắng không ít.
“Ai,” Nghĩ đến đây Úc Sâm khó có được mà có chút áy náy, "Tư Nam đáng thương, bởi vì cái này gặp Dương Dương ít nhiều gì cũng bị khinh thường."
Tiểu Trần không thể tưởng tượng nhìn anh một cái, thật sự cảm thấy người này thiệt là kỳ ba, không ngờ bởi vì thái độ nhân tình đối với chính quy mà đau lòng chính quy, mấu chốt là chính quy này đã sớm ngoại tình, mà anh đối với việc này không ngờ một chút phản ứng kịch liệt cũng không có.
Quả thật là người kỳ ba!
Tiểu Trần do dự một chút, thử mở miệng: “Vậy......!Vậy anh nên đối xử với đại thiếu tốt một chút"
Úc Sâm liếc cậu một cái: “Nói rất có đạo lý.”
“......”
Tiểu Trần mặt gỗ ra cửa tìm bác sĩ, cậu không tin đây là đầu óc của người bình thường.
Nhất định là tối hôm qua bị ngã hỏng rồi!
- ------------------------------------
Liên tiếp mấy ngày, Tư Tuyên Dương đều không đến bệnh viện, Úc Sâm được Tiểu Trần khuyến khích, một lần cũng không gọi cho cậu.
Song thật ra mỗi ngày Bát Bảo Các đều đưa cháo trắng rau xào không trùng lặp đến bệnh viện, tuy rằng thanh đạm, nhưng hương vị đều thoải mái nhẹ nhàng ngon miệng, Úc Sâm ngẫu nhiên hỏi qua một lần, người đưa đồ ăn đáp, là Tư nhị thiếu phân phó, nói là bao thức ăn cho người cậu ấy không cẩn thận đâm bị thương."
Cuối cùng người đưa đồ ăn còn mắt tràn đầy ý cười nói: "Tuy nói rằng vào bệnh viện không phải chuyện tốt, nhưng bị Tư nhị thiếu đâm vào viện, vậy khẳng định là chuyện rất tốt, phòng bệnh VIP miễn phí ở, cung phụng ăn ngon uống tốt không nói, tiền bồi thường kia nhất định là một số lớn, nửa đời sau không cần đi làm nha người anh em."
Nói xong còn chớp mắt nhướng mày với anh: “Sướng đi?”
“Sướng cái rắm!” Úc Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra đây là thức ăn bồi thường! Hơn nữa còn tiền bồi thường đâu? Một xu anh cũng chưa thấy!
Nếu muốn hoàn toàn thành người lạ thì cũng phải bồi đến cho hết không phải sao!
Đây không phải buộc anh dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng (2) sao!
[(2) Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: là câu thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du, diễn tả nỗi nhớ Thúc sinh của Thúy Kiều.
Một nỗi nhớ đậm đà, cho dù bị vợ lớn "dần cho tơi tả", cho dù nàng phải xa anh chàng họ Thúc này.
Nàng lòng vẫn tràn thương nhớ khi nàng phải rơi vào lầu xanh lần hai này, khi nàng hồi tưởng những ngày qua (gg).]
Tư Tuyên Dương tên lục trà biểu (3) này!
[(3) Lục trà biểu (Green Tea Bitch): ám chỉ mấy cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, thật ra thì tâm cơ sâu hơn ai khác (trà xanh thì ai cũng biết rồi =))) thấy trend trà xanh mà tức á, sai hết định nghĩa cmnr).]
Úc Sâm cắn chăn lăn qua lăn lại trên giường bệnh ngao ngao kêu, tâm tình như có vuốt mèo cào trong lòng, không đau nhưng ngứa, câu đến người mất hồn mất vía.
......!
Tư Nam vừa vào cửa liền thấy Úc Sâm trên giường đang uốn éo như thủy sinh dưới nước, khóe miệng run rẩy một chút: “Cậu đừng nhúc nhích, để ý cái đầu như pha lê kia của cậu!"
“Sao cậu lại tới đây?” Úc Sâm dừng động tác lại có chút choáng váng, nhìn Tư Nam ra bóng chồng.
"Tôi muốn tìm cậu, gọi điện thoại cậu lại tắt máy, thuận miệng hỏi Dương Dương một câu, kết quả em ấy nói cho tôi cậu đang ở bệnh viện, cậu cũng quá có tình anh em rồi, vào viện cũng không gọi cho tôi."
Tư Nam một bên ríu rít lên án anh, một bên tùy tay uống cháo hải sâm bào ngư Bát Bảo Các đưa cho Úc Sâm.
“Ừm, hương vị thật không tệ.”
“Đó là của tôi!” Úc Sâm âm