Lúc này dọc theo đường hoang vu dã ngoại đi không bao lâu, liền nhìn thấy một mảnh rừng rậm ẩn trong đêm tối, xanh um tươi tốt, ánh trăng thanh lãnh soi rọi ánh bạc, chiếu ra đỉnh lâu đài ẩn nấp trong rừng rậm, như xuyên thẳng vào mây.
Chợt vừa thấy hình ảnh này, giống như cảnh tượng trong truyện cổ tích Bắc Âu, nhưng nhìn thêm vài lần, lại cảm thấy áp lực đến nhân tâm hoảng sợ.
Cách rừng rậm còn một chặng đường thảo nguyên bằng phẳng, từ bốn phương tám hướng lác đác vài bóng người, từ ánh mắt bất an cảnh giác của bọn họ nhìn ra, hẳn đều là dân ngoại lai như Úc Sâm bọn họ.
Mười mấy người trong lòng hiểu rõ không nói gì tụ tập bên nhau, lại cẩn thận chừa một khoảng cách với nhau, đi theo đường nhỏ hướng vào rừng rậm.
Gia hỏa Tư Nam này khiến Úc Sâm vô cùng vừa lòng, lần này không trọng sắc khinh bạn chút nào, nhớ thương bệnh quáng gà của Úc Sâm, lại lo lắng thân thể suy yếu của anh giờ phút này không thoải mái, vẫn luôn cẩn thận nửa đỡ anh, còn thường thường hỏi han ân cần, đưa đến vài cái ghé mắt không rõ nguyên do của vài người chung quanh.
Úc Sâm liếc Tư Tuyên Dương đi cạnh đằng sau, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm: "Một chút cũng không quan tâm đến tôi, tôi muốn ly dị với em...."
Tư Tuyên Dương liếc xéo anh, ánh mắt dường như nhìn kỹ mà chuyển sang cánh tay của Tư Nam trên eo Úc Sâm, đón nhận ánh mắt của Úc Sâm, cười lạnh: "Đỡ eo làm gì? Mang thai?"
Chung quanh đưa đến vài ánh mắt mịt mờ lại hưng phấn: Kích thích, nữ giả nam? Tình tay ba hay là đội nón xanh?
Úc Sâm chớp chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy có gì đó không đúng: "Đúng vậy, là con em, em không cần nó sao?"
Tiếng hút khí tức khắc vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Cánh tay của Tư Nam run lên ba phát, nghe đối thoại này, cảm thấy.....!Bỏ xuống tựa hồ rất không ổn, nhưng tiếp tục đỡ hình như cũng không ổn nốt.
Lạc Vũ ném một ánh mắt hình viên đạn đến, Tư Nam mạc danh chột dạ, vội vàng buông tay.
Úc Sâm: "......"
Tư Tuyên Dương vốn dĩ bởi vì câu nói vừa rồi mà sắc mặt xanh mét, lúc này thấy vẻ mặt suy sụp của Úc Sâm, hừ hừ cười hai tiếng: "Xứng đáng."
Úc Sâm: "......!Mẹ nó, miệng đàn ông, gạt người lừa quỷ."
Nói sẽ giáo dục lại em trai chịu trách nhiệm với anh đâu!?
***
Sau khi đi thêm một đoạn ngắn, ẩn ẩn có thể thấy lâu đài cổ giữa đám cây cối.
Đến gần mới phát hiện, lâu đài cổ rõ ràng là thuần sắc trắng, nhưng nửa mặt tường leo đầy tường vi đỏ với bụi gai, còn có một ít dây leo dần dần bò hướng về phía trước, đâm phá cửa sổ nhỏ hẹp, giống như rắn mà vói vào bên trong khe hở.
Ánh trăng rút xuống, khiến cho nơi này thêm một chút ánh sáng nhu hòa không giống nhân gian.
Rõ ràng là một hình ảnh rất duy mỹ mộng ảo, nhưng mọi người liên tưởng đến tai ương màu máu có khả năng sẽ phát sinh vào mấy ngày kế tiếp, nhìn lâu đài cổ không hẹn mà cùng nhau có thành kiến khủng bố âm trầm.
Cửa lớn cao ước chừng năm mét của lâu đài cổ chậm rãi mở ra, tiếng vang kẽo kẹt nặng nề trong rừng rậm yên tĩnh phá lệ chói tai, kinh động đến bầy quạ đen ẩn nấp trong rừng, ào ào bay đi, khi cánh đang vỗ, còn rơi xuống mấy cọng lông chim đen nhánh, từ giữa không trung chậm rãi bay hạ xuống bậc thang lâu đài cổ.
Một đôi giày da trâu hở mũi vô tình đạp lên mặt trên, chậm rãi đi xuống thềm đá, váy dài xanh đen trùng điệp phức tạp, đai lưng buộc chặt, tay khô gầy nhăn nheo giao nhau ở bụng, móng tay phát vàng, đeo một chiếc nhẫn bằng đồng.
Người phụ nữ đi xuống ước chừng năm sáu chục tuổi, tóc đen xen kẽ chút sắc trắng, cẩn thận tỉ mỉ cài sau đầu, ánh mắt bảo thủ hung ác nham hiểm, tròng mắt đảo lên trên, môi rất mỏng, cơ trên mặt không di chuyển chút nào, nhìn bộ dáng giống như trăm năm không cười.
Một chút cũng không giống Vampire anh tuấn mỹ lệ và cao quý trên TV.
Úc Sâm bĩu môi, đánh giá người này hẳn là một quản gia người hầu gì đó.
Quả nhiên, đầu tiên bà mặt vô tình gật gật đầu với mọi người, sau đó duỗi tay hướng vào trong, tựa hồ là muốn dẫn bọn họ vào.
Bộ dạng bên trong lâu đài cổ không khác lắm so với tưởng tượng của họ, phảng phất như đi đến Châu Âu thời Trung Cổ, nhưng trong nhà không châm nến, cửa sổ lại nhỏ, cho dù ánh nặng sáng ngời, có thể chiếu tiến vào đây cũng chỉ có một chút, vì thế càng có vẻ u ám vắng lặng.
Lầu hai là phòng cho khách nhân, mỗi một gian đều là giường đôi.
Úc Sâm nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ ra lý do thoái thác, đã bị Tư Tuyên Dương nắm lấy tay: "Tư Nam, anh cùng Lạc Vũ ở cách vách, em cùng anh ta ở phòng bên này."
"A? A a......!À!" Tư Nam ngạc nhiên vài giây, vui vẻ đáp ứng, ánh mắt xoay vài vòng giữa Tư Tuyên Dương và Úc Sâm, đôi mắt hiện ánh sáng, vui vẻ đẩy Lạc Vũ vào phòng.
Lạc Vũ có chút kinh ngạc: "Cứ như vậy cho hai người bọn họ ở chung một phòng sao? Anh không sợ bọn họ nhao nhao đánh nhau à?"
Tư Nam càng kinh ngạc: "Sẽ không đâu, tỷ lệ khá lớn Dương Dương hẳn là đánh cậu, tôi thấy so với Úc ca người em ấy không thích nhất chính là cậu."
"......" Lạc Vũ cười lạnh, "Tư Nam, tôi thấy loại người ngốc như anh có thể sống đến ngày nay, còn có thể thuận lợi nói chuyện yêu đương, cũng thật mẹ nó không dễ dàng."
......!
Sau khi Úc Sâm bị túm vào phòng, lập tức vẻ mặt bất mãn: "Tôi vì cái gì phải ngủ với em?"
Tư Tuyên Dương một bên kiểm tra phòng ở, một bên lạnh giọng đáp anh: "Không thì sao? Anh mang thai còn muốn đi câu dẫn ai?"
"......" Úc Sâm trừng lớn hai mắt, khó có thể tin nói: "Em được lắm Tư Tuyên Dương, vừa mới ở bên ngoài còn hờ hững, lúc này thừa nhận là em làm lớn bụng tôi!"
Tư Tuyên Dương: "......"
Hắn không nên cố gắng châm chọc Úc Sâm, kết quả tức đến cạn lời vẫn là bản thân mình!
Tại sao lại không học được ngã một