Vậy nên cùng lúc này.
Một chiếc tàu chiến đang lại gần bờ biển Nam Thành.
Trên tàu có hàng nghìn quân lính Đông Hoang mặc đồ đen, đi ra khỏi tàu.
Người dẫn đầu.
Chính là Thanh Long.
Tưởng Đại Vi đưa theo cả ngàn chàng trai theo sau.
"Các anh em, mọi người có thể nghĩ đến hậu quả của chuyện này”.
Thanh Long dừng bước, nói lớn.
Quân bộ hạ lệnh.
Tự mình xuất binh sẽ bị xử lý theo quân pháp.
Tuy nhiên mọi người không thể trợn trừng mắt nhìn Trần Thiên Hạo bị bắt.
Cho dù là đội quân Đông Hoang cũng không biết thân phận của chiến thần Trần Thiên Hạo.
Nhưng sự tích chiến thần của anh khiến cho mọi người khiếp sợ.
Lại thêm việc Trần Thiên Hạo xuất thân từ Đông Hoang.
Càng khiến mọi người coi anh như anh em ruột.
Những chàng lính Đông Hoang xung phong nhận việc.
Lấy danh nghĩa cá nhân tham gia vào đội giải cứu nhà họ Trần.
Hậu quả.
Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần chịu.
"Tuyệt đối không hối hận".
"Được!"
"Tập hợp ở nhà họ Trần".
Đội quân đen ngòm hướng về phía nhà họ Trần.
"Á!"
Trần Thiên Hạo rên một tiếng, đánh văng mấy tên đang dùng gậy gộc đánh vào người mình, cả người anh vọt ra, giơ hai chân đạp mấy cảnh sát phòng chống bạo loạn ra sau mấy mét.
Anh hơi mệt mỏi rồi.
"Thằng nhãi, tao thực sự coi thường mày rồi, có điều, mày còn đủ sức để đánh tiếp chứ?"
Bạch Phi đứng sau mọi người, cười khẩy nói.
"Chết đi!"
Chu Tước lấy ra một con dao găm từ eo, vèo một cái, lao thẳng đến đâm qua sau gay Bạch Phi.
Bạch Phi đáng thương sao có thể ngờ được chuyện này.
Hắn chết luôn tại chỗ.
Triệu Vô Cực hoảng sợ.
Bạch Phi chết, lớn chuyện rồi.
Hắn là người của nhà họ Bạch.
"Mày phải biết người mày giết là ai?"
Triệu Vô Cực gầm lên.
"Đồ chết tiệt!"
Trần Thiên Hạo hơi thở dốc, mắt anh như mắt diều hâu, nhìn qua Triệu Vô Cực.
Anh nhặt một hòn đá từ dưới đất lên.
Ném thẳng vào giữa trán Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực giật mình.
Tóm lấy Lý Thiên Thuận ở bên cạnh chắn trước người mình.
"Vút!"
Đầu Lý Thiên Thuận bị đá đâm xuyên qua, ngã ngay xuống đất.
"Mau, mau xông đến giết nó".
Triệu Vô Cực đẩy đám cảnh sát phòng chống bạo động lên trước mặt mình, bản thân lại nhanh chóng né ra sau.
Tôn Tư Minh đứng sau liều mạng bỏ chạy.
Đánh bay một đám cảnh sát chống bạo động.
Trần Thiên Hạo sức cùng lực kiệt, lùi đến cửa, thở hổn hển.
Trần Vĩnh Khang đứng cạnh bà Trần canh gác ở cổng, Trần Vĩnh Hằng cuối cùng không chịu nổi xông lên, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
"Muốn bắt con trai nhà họ Trần bọn tao, nhất định phải đạp lên xác tao".
Vừa nói xong.
Đối phương liền tung cước, hai người ôm ngực ngã xuống đất.
"Chú hai, chú ba!"
Trần Thiên Hạo lo lắng nhìn họ.
Trước đây anh luôn khinh thường hai người họ.
Bây giờ họ lại lao đến trước đám cảnh sát chống bạo động như vậy.
Họ khiến anh rất cảm động.
"Muốn bắt con trai Thiên Hạo của tôi, phải bước qua xác bà lão này đã".
Bà Trần chống gậy lao ra, run rẩy đứng chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
Một cái gậy sắt đen ngòm đập xuống.
Sắc mặt Trần Thiên Hạo thay đổi.
Anh tung người phi ra, đạp vào lồng ngực tên kia.
"Muốn chết!"
Hai người Chu Tước và Bạch Hổ ào ào lấy ra vũ khí, bọn họ biết Trần Thiên Hạo muốn giết người rồi.
"Mẹ!"
Trần Thiên Hạo đỡ bà Trần, muốn đưa bà ngồi xuống.
Nhưng bà Trần kiên cường đẩy anh ra.
"Thiên Hạo, hôm nay hãy để mẹ bảo vệ con".
"Ai dám động vào con trai bà, bà đây sẽ liều mạng với người ấy".
Nói xong liền bắt đầu vung gậy, lao đến đám người kia.
Hốc mắt Trần Thiên Hạo ửng đỏ, nước mắt dâng trào.
Anh cõng bà lên.
"Mẹ, để con làm đôi mắt của mẹ, chúng ta cùng liều mạng với mấy tên này".
Cùng lúc đó, Chu Tước và Bạch Hổ lao vọt tới trước, chắn trước mặt Trần Thiên Hạo và bà Trần.
Một giây sau.
Phía sau đội phòng chống bạo đống vang lên tiếng xôn xao cực lớn.
Một giọng nói già nua vang lên.
"Muốn bắt Trần Thiên Hạo, trước hết phải bước qua xác bọn tao".
Sau đó tiếng đánh nhau truyền đến.
Trần Thiên Hạo sửng sốt, cõng bà lên bậc thang.
Chỉ thấy một đoàn quân đen ngòm lao qua đám cảnh sát để mở đường máu.
Dẫn đầu xông lên!
Là một ông lính già cụt tay, mặt đầy máu xông lên phá tan mọi trở ngại.
Hai người.
Ba người.
Ngày càng có nhiều lính già xuất hiện.
Ước chừng hơn trăm người.
Họ cả người đầy vết thương, chắn trước cửa đại viện nhà họ Trần.
Chắn trước mặt Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo cảm động, nước mắt lăn dài.
"Cảm ơn!"
"Cảm ơn mọi người!"
Mấy