Mấy người lính già tuyệt vọng hầm hừ, chạy thẳng về phía anh.
"Dừng tay cho tôi".
Một tiếng quát lớn vang lên.
Thanh Long mặc đồ đen xuất hiện.
Sau lưng anh ta đều là lính của đông Hoang.
Mọi người lao đến như cơn lũ.
Nháy mắt bao vây đám cảnh sát phòng chống bạo động.
"Vương!"
Giọng Thanh Long vang lên bên tai anh.
Trần Thiên Hạo choáng váng, được Thanh Long đỡ dậy.
Vẻ mặt kính sợ.
Trước mặt anh là cả ngàn người lính của Đông Hoang.
Trần Thiên Hạo đứng dậy, lạnh lùng nhìn những cảnh sát của đại đội phòng chống bạo động đang vứt mũ bảo hiểm.
Bọn họ bị ép ngồi xuống đất.
Triệu Vô Cực hoảng sợ nhìn cả ngàn người áo đen ngồi trước mặt.
Ông ta run rẩy cầm điện thoại lên, gọi cho Triệu Vô Quân.
"Em hai, xảy ra chuyện rồi, bọn họ gọi chi viện đến".
"Đông người lắm, chẳng hiểu từ đâu đến".
Triệu Vô Cực sợ hãi nói, điện thoại trong tay bị Chu Tước cướp mất.
Con dao găm trong tay cô ấy xuyên qua quai hàm của ông ta, kéo đến trước mặt Trần Thiên Hạo.
Tất cả mọi người đều đang nhìn.
Họ quay đầu lại cúi đầu xuống.
Làm bộ như không nhìn thấy gì.
Thanh Long đưa cho Trần Thiên Hạo một chiếc khăn trắng, để cầm máu ở sau gáy.
Anh nhìn thấy gương mặt đau đớn của Triệu Vô Cực, ông ta đang lăn lộn vì quá đau.
Anh hờ hững nhìn qua.
"Mang về đi"
Chu Tước tuân lệnh, kéo vào trong đại viện.
Trần Thiên Hạo phân phó Thanh Long, mời tất cả những người lính già vào đại viện nhà họ Trần.
Ai bị thương phải nhanh chóng chữa trị.
Đồng thời đưa tất cả lính của Đông Hoang vào trong đại viện nhà họ Trần chữa trị nghỉ ngơi.
Nhìn thấy quân lính Đông Hoa non nớt, bất khuất như vậy.
Trần Thiên Hạo lộ vẻ xúc động.
Anh cũng đoán được một chút.
"Cậu có biết làm như vậy sẽ có hậu quả thế nào không?"
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Thanh Long quỳ xuống đất.
"Thuộc hạ đồng ý chịu tất cả trách nhiệm".
"Cậu chịu nổi sao?"
Giọng nói của Trần Thiên Hạo trở nên vô cùng lạnh lùng.
Bởi vì anh, sự khổ cực suốt mấy năm nay của hơn ngàn quân lính đều trôi sông trôi bể.
Đây không phải điều anh muốn thấy.
Thanh Long sợ hãi run rẩy.
Quỳ xuống đất bất động.
Chu Tước, Bạch Hổ đi tới, đồng loạt quỳ xuống đất.
"Thuộc hạ muốn cùng Thanh Long chịu trách nhiệm".
"Các người đang ép tôi sao?"
Trần Thiên Hạo quát, trong lòng cảm thấy bất lực.
Cùng lúc đó.
Mật lệnh của Thanh Long được truyền tới, là điện thoại từ quân bộ tối cao.
Triệu Vô Quân đã báo tình hình cho họ.
Trần Thiên Hạo tỏ ý chấp nhận nhận điện thoại.
Trong điện thoại, quân lệnh lạnh như băng vang lên.
"Quân đội Đông Hoang đóng ở Nam Thành, thống lĩnh Thanh Long.
Cậu vi phạm quân lệnh, quấy nhiễu Nam Thành, tôi cho cậu một giờ quay lại chỗ đóng quân ở đảo, chấp nhận xét xử từ quân bộ".
"Thuộc hạ không vi phạm quân lệnh..."
"Cậu còn dám cãi".
Thanh Long còn muốn tranh thủ một chút, Trần Thiên Hạo tiến lên cầm lấy mật lệnh trong tay anh ta.
"Tôi là quân lính của đội quân Đông Hoang, số hiệu 0001.
Tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm".
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại một chút.
Một lúc sau giọng điệu trở nên vô cùng cung kính.
"Chiến thần Đông Hoang, thuộc hạ rất khó xử lý".
"Đội quân Đông Hoang có quy định riêng, đúng là đúng, sai là sai, tôi chịu trách nhiệm cho việc này".
Đầu giây bên kia im lặng một hồi.
"Tôi nghe nói bọn họ đều mặc đồ đen đến đây".
"Ừ".
"Nếu đã như vậy, đó là hành vi cá nhân, không liên quan đến quân bộ của tôi".
"Hình phạt cho quân bộ của tôi vô cùng nghiêm khắc.
Còn về hành vi cá nhân, tôi không có quyền xét xử".
"Ngoài ra, ông trùm bảo tôi hỏi thăm cậu.
Ông ấy còn bảo không có chuyện gì tối nay đừng gọi điện cảm ơn ông ấy".
"Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, sau đó liền cúp máy”.
Thanh Long và mọi người vẫn đang quỳ xuống đất, nghe thấy Trần Thiên Hạo muốn chịu trách nhiệm cảm thấy rất có lỗi.
Sau khi cúp máy, liền ngồi đó chờ lệnh.
"Vương, đây là trách nhiệm của thuộc hạ, vương không cần phải gánh vác".
"Không sai, hãy để thuộc hạ gánh vác!"
Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi.
Sau đó vẫy tay với anh ta.
"Tất cả đứng dậy đi!"
Không bao lâu sau, Triệu Vô Quân dẫn theo một đội phòng chống bạo động đến nhà họ Trần để chi viện.
Đi được nửa đường, chuông điện thoại vang lên.
Thống đốc Tưởng