Tuy có thời gian rảnh rỗi nhưng không có nghĩa là có thể hoàn toàn thoải mái, trở về nhà cũ Khổng gia, nàng căn bản không muốn xuất hiện ở lầu một, ngoại trừ tiếp xúc cần thiết, nàng cũng không muốn tiếp xúc với Chu Tư Cầm quá nhiều.
Buổi sáng ăn xong, nàng chào hỏi Chu Tư Cầm: “Con ăn xong rồi, về phòng đọc sách, ngài từ từ dùng cơm.”
Chu Tư Cầm nhét bánh mì nướng vào trong miệng, chậm rãi nhai, nuốt xuống mới nhìn Lâm Thanh Hàm: "Chăm chỉ làm việc là chuyện tốt, nhưng nếu muốn học được cái gì, đọc sách cũng vô dụng."
Lâm Thanh Hàm đã nghe nhiều nên không trách, gật đầu mặt không đổi sắc nói: "Con hiểu rồi."
Chu Tư Cầm nhìn nàng không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh đáp lại, sau đó đi lên lầu hai, trong mắt có chút không vui cũng lộ ra tia cảm khái. Mặc dù không thích Lâm Thanh Hàm, nhưng bà không ngốc, cũng nhìn thấy biểu hiện của Lâm Thanh Hàm, trong lòng cũng có chút tán thưởng, quả nhiên là xuất thân từ Khổng gia, vốn là bản chất ưu tú, nhưng lại có chút dưỡng không thân.
Sau khi lên lầu, Lâm Thanh Hàm ngồi ở bàn học lấy điện thoại ra, ngón tay lướt trên thông tin hoạt động, dừng ở bên cạnh hai chữ Mặc Thương, sau đó nhẹ nhàng bấm mở.
Điện thoại biểu hiện là đang gọi, bên tai truyền đến âm thanh quay số, trong lòng nàng không khỏi có chút khẩn trương, nói đến cũng thật buồn cười, rõ ràng rất nhớ cô nhưng lại ngại nói chuyện.
Chuông ở đằng kia vang lên mấy lần liền được kết nối, thanh âm quen thuộc truyền đến: “Như thế nào rảnh rỗi lại gọi điện cho tôi vậy?”
Lâm Thanh Hàm lướt ngón tay lên mép bàn: “Hôm nay được nghỉ ngơi, mấy ngày nay còn có nghỉ lễ."
Khúc Mặc Thương đang ngồi trước cửa sổ sát đất, trên tay cầm một cuốn sách, nghe được lời nói của nàng, ánh mắt cô có chút đau lòng: "Cuối cùng cậu cũng nghỉ ngơi, hai tháng này sợ cậu kiệt sức."
Con ngươi Lâm Thanh Hàm nở rộ ra một tia ý cười: "Cũng còn tốt, đi qua liền cảm thấy không có gì. Cậu ở nhà đang làm gì?"
Tầm mắt của Khúc Mặc Thương rơi vào cuốn sách tiếng Anh trên tay, dừng một chút: "Nhàn hạ đến không có việc gì, ở nhà đọc sách."
Lâm Thanh Hàm mẫn cảm cảm giác được ngữ khí của cô dừng lại, ánh mắt rơi vào cuốn lịch trên bàn, đã là ngày 23 tháng 8. Lúc này hẳn là Khúc Mặc Thương đã nhận được thư nhập học từ trường, vui sướng trong lòng nàng đã hoàn toàn tan biến trước sự công nhận này, cảm giác chua xót trào dâng trong lồng ngực, nàng chịu đựng miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: "Cậu... cậu ứng tuyển vào trường đại học nào?"
Ý cười trên mặt Khúc Mặc Thương dần biến mất, cô khép sách lại, nghe cô gái bên kia thấp giọng nói: "Đại học Stanford."
Lâm Thanh Hàm hít sâu một hơi, tay trái nắm chặt, nặn ra nụ cười trên mặt: "Thật... thật tốt, cậu vẫn luôn lợi hại như vậy, không có gì có thể làm khó được cậu. Chúc... chúc mừng cậu."
Trong thanh âm của nàng mang theo ý cười, nhưng Khúc Mặc Thương nghe ra rõ ràng là sắp khóc, thanh âm này qua điện thoại truyền đến bên tai cô, mang theo run rẩy không thể bình tĩnh cùng đình trệ, làm trái tim Khúc Mặc Thương rầu rĩ đau đớn, rốt cuộc cô vẫn làm nàng khổ sở, một lần cũng không ngừng.
“Thanh Hàm, cậu...”
“Khi nào cậu đi?” Nàng hít một hơi thật sâu, ngắt lời Khúc Mặc Thương.
“Vé máy bay đi San Francisco vào ngày 28.”
“Được, tôi... đến lúc đó tôi tiễn cậu đi, cậu qua bên đó một mình sao? Cậu đã liên hệ với các học trưởng học tỷ bên đó chưa? Có người quen sẽ tốt hơn chút. Thức ăn bên kia cậu có thích ứng được hay không, muốn mang chút gì qua..." Tuy Lâm Thanh Hàm rất khổ sở, nhưng nghĩ đến cô xa phó trùng dương, vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Trong mắt Khúc Mặc Thương hiện lên một tầng ánh sáng nhỏi vụn, ôn nhu cắt lời nàng: “Ba tôi đã thay tôi an bài rồi, cậu đừng lo lắng.”
“Được.” Lâm Thanh Hàm không muốn tiếp tục đề tài này, nàng có thể kiên cường thế nào, lại có thể ẩn nhẫn thế nào đều là bởi vì Khúc Mặc Thương chống đỡ, nhưng hiện tại cây trụ chống đỡ nàng sắp rời đi, vậy làm sao nàng thản nhiên tự xử lý được.
Hai người tán gẫu hồi lâu, sau khi cúp điện thoại, Lâm Thanh Hàm ngơ ngác ngồi thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay.
Vé máy bay của Khúc Mặc Thương là ngày 28 lúc 10:30. Khúc Thịnh cùng Tiêu Vân Anh ở nhà bồi nàng trước đó một ngày. Mặc dù trước kia hai người rất khó về bồi Khúc Mặc Thương, nhưng cảm giác đưa cô xuất ngoại hoàn toàn khác nhau.
Tiêu Vân Anh cả đêm không ngủ, sáng sớm bà dậy sớm cùng Dì Hoàng kiểm kê lại hành lý của Khúc Mặc Thương, vì sợ sót lại thứ gì, cũng suy nghĩ có thể mang thêm thứ gì.
Khúc Mặc Thương có chút buồn cười: "Mẹ, dì Hoàng, được rồi, đã kiểm kê nhiều lần rồi, không có vấn đề gì."
Dì Hoàng đứng lên nhìn Khúc Mặc Thương, hai mắt đỏ bừng: "Lần này con xuất ngoại, ở bên ngoài trời xa đất lạ, thói quen sinh hoạt cũng khác, cũng không biết có thể ăn được ngủ được hay không. Cách xa như vậy, lỡ có chuyện gì thì ba mẹ con cùng dì Hoàng không thể lập tức qua được, con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, đừng nỗ lực học quá."
"Nào có hài tử nào ra ngoài đi học lại bảo đừng nỗ lực a." Khúc Thịnh cũng có chút thương cảm, nhưng nghe dì Hoàng nói liền nhịn không được chen miệng vào.
Dì Hoàng thở dài, nhíu mày phản bác: "Tiểu Thương của chúng ta khác, quá nỗ lực thật sự rất vất vả, lại không chú ý đến bản thân. Bệnh nặng lúc cao trung liền để lại mối họa, không chú ý liền đau đầu nóng sốt, nếu sinh bệnh thì làm sao bây giờ?"
Nhắc tới chuyện này, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh cũng có chút lo lắng, Khúc Thịnh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Thân thể là vốn của cách mạng, việc học cao trung áp lực lớn, quản lý chặt chẽ, con rất ít vận động. Khi ra nước ngoài, khí hậu cùng môi trường cũng khác, nhất định phải vận động nâng cao thể chất nhiều hơn, ngộ nhỡ con sinh bệnh thì mẹ con lại lo lắng tức giận”.
"Dạ, con không còn nhỏ nữa, mọi người yên tâm. Ba mẹ bận công việc nhiều nên chú ý thân thể một chút, cũng bớt thời gian về nhà để bồi dì Hoàng. Tim dì Hoàng không tốt nên phải thường đến bệnh viện kiểm tra, uống thuốc đúng giờ.” Thân thể của dì Hoàng vẫn là nỗi vướng bận trong lòng Khúc Mặc Thương, có vài lần cô đã đề ra với Khúc Thịnh nhất định phải đưa bà đi khám đúng hạn.
“Con cũng chưa đủ mười tám tuổi, sao không phải còn nhỏ? Còn nhỏ đã bà cụ non rồi.” Dì Hoàng có chút bất mãn oán trách vài câu.
Rời khỏi nhà đến sân bay, dì Hoàng không kìm được nước mắt, bà nắm tay Khúc Mặc Thương, nước mắt chảy dài: “Khi nào tới thì gọi cho dì Hoàng, nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”
Đôi mắt của Khúc Mặc Thương nóng lên, ngồi trên xe nhắm mắt lại thật lâu không lên tiếng, qua nửa ngày mới nhịn được chua xót trong mắt, Khúc Mặc Thương nhìn điện thoại, tin nhắn mới nhất là của Lâm Thanh Hàm: "Tôi đến sân bay tiễn cậu."
Mặt khác, tin nhắn nhóm là Xa Giai Di và Trần Dao, hai người kia cũng nghe nói là cô sẽ xuất ngoại, cố ý từ nơi khác gấp gáp trở về, đã đến sân bay Yến Vân.
Khi đến sảnh sân bay, điện thoại của Khúc Mặc Thương đổ chuông, là Xa Giai Di gọi tới. Cô nhìn xung quanh một vòng, Xa Giai Di và Trần Dao đang đứng ở lối vào đại sảnh, khi nhìn thấy bọn họ liền vẫy tay chạy tới.
Xa Giai Di, Trần Dao cùng Khúc Thịnh, Tiêu Vân Anh nói lời tạm biệt Khúc Mặc Thương.
Trước nay Xa Giai Di luôn vô tư, nhưng lúc này còn chưa nói hết lời thì đôi mắt đã đỏ bừng: "Cậu... câu cũng quá hỗn đản, sắp xuất ngoại rồi còn không nói cho bọn tớ biết sớm một chút, quá không nghĩa khí a."
Khúc Mặc Thương nhìn bạn tốt đã quen biết nhiều năm, mũi cũng có chút lên men: "Sao lại khóc a, không phải tôi đã nói trước với các cậu rồi sao?"
"Cậu không biết xấu hổ còn nói, trước kia cũng chưa từng nghe cậu nói muốn xuất ngoại, sao lại đột nhiên quyết định như vậy?” Xa Giai Di vội vàng lau nước mắt, nhíu mày hỏi cô.
“Đúng vậy, lúc đó nghe tớ còn tưởng cậu nói đùa.” Trần Dao cũng tỏ vẻ khó