Tiêu Vân Anh nhìn Khúc Thịnh, thở dài đi tới: “Thanh Hàm.”
Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại, cúi đầu dồn dập hít thở mấy hơi, sau đó đứng thẳng dậy miễn cưỡng nở nụ cười: “Dì Tiêu, cậu ấy… cậu ấy đi rồi sao?"
"Ừm, máy bay đã cất cánh rồi." Tiêu Vân Anh nhìn nàng kìm nén cảm xúc giống như không có việc gì, vỗ vai nàng: "Không sao, hiện tại trao đổi thông tin thuận lợi, về sau vẫn còn có thể liên lạc với con bé nhiều hơn. Trước khi đi, con bé còn hỏi con, lo lắng con sẽ xảy ra chuyện gì."
Lâm Thanh Hàm gật đầu, thấp giọng nói: "Con... con đã thất hứa, không kịp... tiễn cậu ấy đi."
Xa Giai Di thấy nàng như vậy, nhíu nhíu mày: "Cậu ấy đã gọi cho cậu trước khi lên máy bay, cậu không nhận được sao?"
Vành mắt Lâm Thanh Hàm có chút đỏ lên, sờ sờ túi áo: "Tôi... tôi vội vàng ra ngoài, không mang theo điện thoại."
Biết hôm nay Khúc Mặc Thương xuất ngoại, thậm chí nàng còn không ngủ, định đến sân bay sớm, nhưng nàng còn chưa kịp ra cửa thì Khổng Ích Tường yêu cầu nàng tham dự cuộc họp thường kỳ hôm nay ở Cảnh Thái, cho dù nàng có khẩn cầu như thế nào cũng không cho nàng rời đi.
Lâm Thanh Hàm nhìn trạm kiểm tra an ninh, siết chặt ngón tay, nàng thật sự không có năng lực, bất quá chỉ muốn đi tiễn Khúc Mặc Thương một chút thôi, nhưng không có sự cho phép của Khổng Ích Tường, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi. Bởi vì hiện tại nàng không có chút năng lực chiến đấu với Khổng Ích Tường, chi phí ăn mặc của nàng đều bị hắn khống chế, tùy hắn an bài.
Hiện tại nàng đều không có quyền lợi tiễn cô đi, lại có tư cách gì đi thích cô.
Nàng chào hỏi Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh, xoay người đi đến lối ra vào đại sảnh. Khoảnh khắc quay đầu, Xa Giai Di đã nhìn thấy trong mắt nàng âm trầm lạnh lẽo cùng ẩn nhẫn, Lâm Thanh Hàm như vậy đã mất đi nửa phần ngây ngô đơn thuần của một cô gái 17 tuổi, lại làm trong lòng Xa Giai Di cảm thấy khổ sở không thể tả.
“Thanh Hàm, cậu ấy bảo tôi liên lạc với cậu nhiều một chút, cậu ấy không yên tâm cậu.”
Lâm Thanh Hàm dừng bước, nhưng không có quay đầu nhìn lại, lập tức rời khỏi sân bay. Khi bước ra cửa, nàng nhìn lên bầu trời xanh, nơi đó chẳng có gì ngoài những vệt mây trắng mà máy bay tạo ra.
Chiếc máy bay kia mang theo quyến luyến sâu nhất của nàng đã biến mất trên bầu trời, hướng đến một đất nước xa lạ mà xa xôi. Kể từ đây, giữa đô thị lạnh lẽo cùng phồn hoa này, niềm vui đoàn viên của nàng đã không còn nữa.
Ánh mặt trời đâm vào mắt nàng, Lâm Thanh Hàm nhắm mắt lại tùy ý cho hai hàng lệ từ khóe mắt rơi xuống, sau đó xoay người bắt taxi rời đi.
Trở lại Cảnh Thái, nàng bước đến phòng họp, cuộc họp buổi sáng đã kết thúc, các cổ đông của công ty lần lượt đi ra, khi nhìn thấy nàng đều gật đầu mỉm cười chào hỏi.
Lâm Thanh Hàm đứng ở cửa đáp lễ, mang theo ý cười thích hợp xem như chào hỏi, cho đến khi Khổng Ích Tường cùng trợ lý Từ Khôn bước ra khỏi phòng họp.
Khổng Ích Tường nhìn nàng không có biểu tình gì, chỉ giơ tay đưa điện thoại cho nàng: “Nhân tư phế công, Lâm Thanh Hàm, đây là lần cuối cùng.”
Lâm Thanh Hàm nhận điện thoại, không nói gì. Từ Khôn khẽ gật đầu với nàng, cùng Khổng Ích Tường rời đi.
Lâm Thanh Hàm nhìn điện thoại, một lúc lâu sau, nàng trượt điện thoại, mở khóa liền nhìn thấy thông báo bên trong, ba cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều là của Khúc Mặc Thương.
Nàng bấm vào tin nhắn, đọc hồi lâu, cuối cùng gửi tin nhắn đi, ấn điện thoại vào ngực.
"Thực xin lỗi, tôi không thể chờ cậu đến. Tôi có chút lo lắng, nhìn thấy tin này thì trả lời tôi. Phải chăm sóc bản thân thật tốt, Thanh Hàm."
Khúc Mặc Thương trên máy bay vẫn không thể thư giãn, mặc dù Khúc Thịnh nói rằng có thể nàng đã đi dự họp, nhưng không có được câu trả lời xác định liền không nhịn được suy nghĩ lung tung. Cô có chút say máy bay, đau đầu lợi hại, tiếp viên hàng không đưa nước cho cô, cô uống mấy ngụm nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong đầu đều là dáng vẻ của Lâm Thanh Hàm.
Khi bị cảm mạo nặng lần đó cô rất dễ bị chóng mặt đau đầu, mỗi lần Lâm Thanh Hàm có ở bên cạnh, nàng đều xoa huyệt thái dương cho cô. Lực đạo của ngón tay hơi lạnh khi ấn rất thích hợp, từ ấn đường lướt qua, đau đớn dưới lực đạo cũng tan đi, thoải mái đến cô nhịn không được híp mắt mơ màng ngủ.
Chỉ là hiện tại cô chỉ có thể dùng ngón tay xoa bóp cho chính mình, hoàn toàn không có tác dụng gì, đột nhiên nghĩ đến nàng khi nhìn mình trong mắt tràn đầy chua xót cùng đau lòng, nhưng lại chịu đựng cười với mình, thái dương đau đớn co rút một chút, làm cô rên khẽ một tiếng.
“Tiểu thư, xin hỏi ngài không thoải mái sao, có cần mang chăn tới cho ngài không? Ngài nghỉ ngơi sẽ tốt hơn một chút.” Tiếp viên hàng không thấy vẻ mặt Khúc Mặc Thương có chút thống khổ, sắc mặt cũng trắng bệch, quan tâm hỏi.
Bay đến San Francisco mất gần 12 tiếng, đến đó đã 10h20 tối. Giữa California và quốc gia này chênh lệch gần 15 tiếng, ở San Francisco lúc này là 7:20 sáng, trên máy bay không được nghỉ ngơi tốt, Khúc Mặc Thương xuống máy bay vẫn còn mê man.
Cô hít một hơi thật sâu nhìn vùng đất xa lạ trước mặt, sau khi mở điện thoại, bấm một dãy số rồi cúp máy. Tin nhắn do tắt máy bị trì hoãn liền bắt đầu liên tiếp gửi đến, tin nhắn sớm nhất là của Lâm Thanh Hàm.
"Tôi không có chuyện gì, lúc họp điện thoại bị tắt tiếng, không thể đi tiễn cậu. Chúc cậu lên đường thuận lợi."
Ngữ khí rất bình đạm, Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng lại có một tia mất mát không thể tả, hẳn là nàng rất bận.
Cô vừa liên lạc với một vị học tỷ ở Đại học Stanford, là con gái bằng hữu của Khúc gia khi còn ở thành phố Trường Ninh, sau khi Khúc gia chuyển đến Yến Kinh, họ vẫn giữ liên lạc. Vị tỷ tỷ này là nghiên cứu sinh đã nộp hồ sơ vào Đại học Stanford sau khi tốt nghiệp Đại học Yến Kinh, nàng đã có hơn một năm học tập tại đây, với hỗ trợ của nàng, Khúc Thịnh mới yên tâm cô xuất ngoại một mình.
Chờ khoảng mười phút, một cô gái mặc quần ống rộng màu đen cùng áo sơ mi trắng đi tới, đang nhìn xung quanh, Khúc Mặc Thương đi tới mỉm cười chào hỏi: "Từ tỷ."
Mắt nữ nhân sáng lên, nhìn cô một chút, cười đi nhanh tới: "Mặc Thương phải không? Nhiều năm không gặp cũng đã lớn thành một cô gái xinh đẹp như vậy rồi. Ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt phải không? Trước tiên chị mang em về trường, nghỉ ngơi xong chúng ta sẽ báo lại."
Khúc Mặc Thương gật đầu: "Cảm ơn Từ tỷ, vất vả chị đến đón em sớm như vậy."
Không màng lời cự tuyệt của Khúc Mặc Thương, Từ Thanh duỗi tay cầm vali của cô, vừa nói chuyện vừa nhìn Khúc Mặc Thương, thời gian thực sự là một thứ kỳ diệu, biến một hài tử đang chập chững biết đi thành bộ dáng này.
Rõ ràng thoạt nhìn là thanh xuân bức người, nhưng giơ tay nhấc chân lại có cỗ thành thục mị lực của nữ nhân. Loại cảm giác này nếu là người khác có thể cho rằng đó là ra vẻ trưởng thành, nhưng ở trên người Khúc Mặc Thương lại là không thể tìm ra nơi nào không ổn.
Kỳ thực, Khúc Mặc Thương thường cần một chút ngây thơ cùng trẻ con ở trước mặt người khác, cho nên trước mặt gia đình và bạn bè, trông cô thành thục cùng hiểu chuyện rất nhiều, nhưng lại không thể cảm nhận được khí chất cùng phong cách mà tuổi tác vốn có của cô mang lại.
Cho nên, mấy năm nay Khúc Mặc Thương đã thực sự vất vả, đó là lý do tại sao cô không muốn nói chuyện với người khác quá nhiều, giữa cô và bạn học cùng lứa tuổi không có nhiều đề tài, mấy năm nay cô nói nhiều nhất e rằng chỉ là với Lâm Thanh Hàm.
Ngồi trong xe, nghĩ đến Lâm Thanh Hàm cô lại có chút xuất thần, cô không hiểu, rõ ràng lúc ở trong nước cô thường không gặp Lâm Thanh Hàm, tại sao ra nước ngoài lại không nhịn được mà nhớ tới nàng.
"Lần đầu tiên đến nơi