Hỏi y tá, xác định phòng bệnh, Lâm Thanh Hàm lo lắng chạy tới gõ cửa, ngay sau đó cửa bị mở ra từ bên trong.
Người mở cửa là một nữ nhân mặc áo gió sọc đen, bên trong là áo sơ mi trắng, mở hai hàng cúc ở cổ, ưu nhã mà gợi cảm. Nhìn qua là gương mặt của người phương đông, mái tóc dài uốn nhẹ, rất có khí chất. Khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, trên mặt thanh tú lộ ra một chút dò hỏi, hơn nữa gương mặt này có phần quen thuộc. Nhưng lúc này Lâm Thanh Hàm không muốn tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, chỉ áp xuống cảm xúc lạnh giọng nói: “Khúc Mặc Thương ở đây sao?”
Quả nhiên, đối phương có thể hiểu được tiếng Trung, sau khi kinh ngạc tan đi liền nghiêng người tránh ra: "Đúng vậy, cô là người nhà..."
Lâm Thanh Hàm không muốn nghe cô nói, lập tức mở cửa đi vào, bước nhanh đến bên giường Khúc Mặc Thương. Đây là phòng bệnh một người, môi trường rất tốt, Khúc Mặc Thương nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Cô nhíu mày tựa hồ không thoải mái, Lâm Thanh Hàm đánh giá, trên đầu quấn băng, tay áo xắn lên, trên khuỷu tay còn có băng gạc. Nàng chịu đựng đau nhức trong mắt, mở chăn bông ra xem xét cẩn thận, trên chân còn có vết thương, nàng nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn nữ nhân có phần quen thuộc, trầm giọng nói: "Xin hỏi cô là ai? Sao lại ở đây?”
Nữ nhân vừa mới bị nàng xem nhẹ nhìn thấy trước đó bộ dáng của nàng vội vàng đau lòng, cũng biết người kia đối với nàng rất quan trọng. Cô xoa lông mày nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, là tôi lái xe không chú ý đụng phải Khúc tiểu thư, cho nên làm cô ấy ngã."
Thần sắc Lâm Thanh Hàm áp lực, khi nhìn nữ nhân kia ánh mắt lạnh như dao: "Ở trong trường học còn lái xe xảy ra tai nạn. Phó tiểu thư nên ngẫm lại, đừng coi tính mạng của người khác như trò đùa."
Phó Thư Nghiên sửng sốt: "Cô biết tôi sao?"
Lâm Thanh Hàm nhàn nhạt liếc cô một cái, không để ý đến cô, chỉ cẩn thận nhìn Khúc Mặc Thương: "Ngoài đầu bị thương, cậu ấy còn có thương tích ở nơi nào không? Chụp CT chưa, có gì không? Có nghiêm trọng không?"
Ngón tay nàng chạm nhẹ vào mép gạc cũng không dám chạm quá mạnh, khi nghĩ đến việc đụng phải một nơi quan trọng như ở đầu, trái tim nàng lại căng thẳng, không có tâm tư trả lời Phó Thư Nghiên.
Lâm Thanh Hàm vừa nhìn chính là loại người lạnh lùng ít nói, nhìn thấy nàng hỏi một loạt câu hỏi, Phó Thư Nghiên có chút buồn cười vừa có chút cảm động: "Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bị chấn động não vừa phải, còn có một số mô mềm bị bầm, trước mắt không có phát hiện xuất huyết trong. Cô ấy đã tỉnh một lần, nói chóng mặt buồn nôn, vừa ngủ lại."
Lâm Thanh Hàm nghe thấy liền nhíu mày, nàng ngồi bên cạnh giường, thấy tay phải của Khúc Mặc Thương đang truyền dịch, phòng bệnh có mở điều hòa nhưng tay cô vẫn lạnh như băng. Cẩn thận đặt tay của Khúc Măc Thương vào lòng bàn tay, Lâm Thanh Hàm nhìn người đang ngủ, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Rõ ràng trước đó vẫn còn tốt, mới qua hai ba ngày đã trở thành như vậy, lần cuối cùng nhìn thấy cô nằm truyền dịch là đợt cúm hồi cao trung. Vốn dĩ lần đó đã để lại đau đầu, hiện tại lại bị thương ở đầu, càng nghĩ Lâm Thanh Hàm càng khó chịu, không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Phó Thư Nghiên.
Phó Thư Nghiên xem như đã từng nhìn thấy nhiều tình huống, đã sống hơn 30 năm, nhìn thấy đủ loại người, nhưng chỉ vừa mới bị Lâm Thanh Hàm liếc qua như vậy cô thực sự cảm thấy chột dạ phát lạnh. Nghĩ đến vừa rồi đối phương kêu ra họ của mình lại càng thêm tò mò.
Tuy có chút danh tiếng trong giới thiết kế, nhưng cô không phải là đại minh tinh tai to mặt lớn, ngoại trừ người trong ngành cùng một ít fans, thật sự không ai có thể nhận ra cô.
Về biểu hiện của cô gái này, nói là fans cô còn không bằng nói là fans của người tên Khúc Mặc Thương trên giường, như vậy nói cách khác là đã từng giao thoa với cô, cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hàm nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra.
Nhưng mà, nhìn biểu hiện của Lâm Thanh Hàm đối đãi với Khúc Mặc Thương, cô gái này thích người kia a, cô làm người trong lòng của người ta thành bộ dáng này, đông lạnh cô vài lần cũng đáng.
Tai nạn xe lúc ấy điện thoại của Khúc Mặc Thương đã bị xe nghiền hỏng rồi, sau khi tỉnh dậy, cô đã gọi điện đến trường để xin nghỉ nhưng lại từ chối liên lạc với gia đình và bạn bè. Ra nước ngoài Phó Thư Nghiên cũng có thể hiểu được, cho nên cô liền nghĩ ở bệnh viện chiếu cố cô, cũng an bài người chăm sóc cho cô, nhưng hiện tại bạn gái đã tới, vậy cô có thể đi trước.
"Xin lỗi, tôi còn có việc phải giải quyết, tôi sẽ trả khoản bồi thường nên phải trả, cũng để lại số điện thoại cho cô, có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên lạc với tôi, tôi bận xong sẽ đến thăm cô ấy."
"Cậu ấy không cần cô đến thăm, tôi ở đây là được rồi." Lâm Thanh Hàm không quay đầu lại, lạnh lùng nói, làm Phó Thư Nghiên dở khóc dở cười.
Cô lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Khúc Mặc Thương ở bên kia thấp giọng thì thào "Thanh Hàm", khiến Lâm Thanh Hàm hoàn toàn cả kinh thay đổi bộ dáng, cúi người về phía trước ôn nhu nói: "Mặc Thương, cậu tỉnh rồi sao? Cậu đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây.”
Khúc Mặc Thương đau đầu muốn nứt ra, chỉ cảm thấy não đều chấn động, cô mơ mơ màng màng ngủ rồi nằm mơ, trong mơ thần sắc Lâm Thanh Hàm lãnh đạm, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí thổ lộ, nhưng đối phương lại cười lạnh nói: "Năm đó tôi thích cậu như vậy, cậu lại nhất quyết không chấp nhận, hiện tại tôi đã thích người khác rồi."
Khí tràng của nàng cường đại lạnh băng, không hề thu liễm vì cô, áp chế đến khiến trong lòng Khúc Mặc Thương khổ sở, làm cho cô khó chịu chính là nàng cùng Lục Vũ trên ảnh kia thân mật dựa vào nhau, thần sắc ôn nhu ngọt ngào, làm cô lập tức tỉnh dậy.
Vô thức gọi tên Lâm Thanh Hàm, nhưng lập tức nghe thấy thanh âm của nàng, Khúc Mặc Thương miễn cưỡng chịu đựng cơn đau đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Nàng đối mặt với chính mình vẫn rất mềm mại, không có lạnh nhạt sắc bén như trong mơ, tuy đau đầu choáng váng đến lợi hại nhưng cũng không khỏi nở nụ cười.
Lâm Thanh Hàm thấy cô mở mắt, vội vàng hỏi: “Đau đầu sao, có phải hơi chóng mặt không, muốn uống nước không?”
Khúc Mặc Thương bị giọng nói vội vàng quan tâm của nàng làm ấm lên, mở mắt ra theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, sau đó không kìm chế được cảm giác buồn nôn, lập tức há miệng ho khan.
Lâm Thanh Hàm thấy cô chật vật muốn ngồi dậy, Lâm Thanh Hàm vội vàng ôm cô: “Không sao, muốn nôn thì nôn đi, cậu đừng nhúc nhích.” Sau đó nàng nhanh chóng đưa tay phải lên miệng cô, lại luống cuống lấy giấy ra.
Phó Thư Nghiên đang định đi ra ngoài vội vàng đưa hộp giấy, lại đưa thùng rác tới, Khúc Mặc Thương cúi đầu nôn ra. Cô chưa ăn gì cả, trước đó tỉnh dậy có nôn một lần, hiện tại chỉ có thể nôn ra một ít axit.
Lâm Thanh Hàm nghe thấy tiếng nôn thống khổ của cô, trong lòng đau lòng đến tột độ. Phó Thư Nghiên thấy mắt nàng đỏ hoe nhưng lại nghẹn xuống.
Trong mắt có chút cảm động, vừa định mở miệng thì người đang vỗ lưng Khúc Mặc Thương đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Làm phiền, Phó, thiết