Khúc Mặc Thương thấy nàng như vậy, theo bản năng liếc nhìn điện thoại của nàng: “Làm sao vậy?”
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, chỉ vào điện thoại, đứng dậy đi sang một bên: “Lục tiên sinh, chào.”
Mấy ngày nay Lục Vũ bận rộn, hôm trước rảnh rỗi lại đến Đại học Yến Kinh nhưng không tìm thấy Lâm Thanh Hàm, cuối cùng liên hệ với Khổng Ích Tường mới biết Lâm Thanh Hàm đã đến Mỹ giao lưu.
Khi Lục Vũ nghe tin có chút tức giận, hắn đã theo đuổi Lâm Thanh Hàm hơn nửa năm rồi, đến bây giờ Lâm Thanh Hàm cũng chưa cho hắn một chút đáp lại, thậm chí đi xuất ngoại giao lưu cũng không nói với hắn một câu.
Sau khi gọi thông, sắc mặt của hắn vẫn không được tốt cho lắm, nghe được tiếng Lục tổng của đối phương lại càng cảm thấy tức giận. Hắn hít vào một hơi, cố gắng duy trì phong độ: "Thanh Hàm, chúng ta đã quen biết lâu như vậy, còn cần phải gọi tôi là Lục tổng sao? Có thể gọi tên tôi."
Lâm Thanh Hàm thần sắc đạm nhiên, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nghe lời hỏi: "Lục Vũ, có chuyện gì sao?” Nàng quay lại nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Khi Khúc Mặc Thương nghe thấy nàng kêu là Lục tổng cũng đã lờ mờ đoán được là ai, vốn dĩ trong lòng có chút khẩn trương, nhưng khi nghe Lâm Thanh Hàm đổi giọng gọi Lục Vũ lại cảm thấy buồn đến hoảng. Đều đã đến Mỹ, còn gọi điện thoại tới, không phải đến vì công việc, mà Lâm Thanh Hàm sửa miệng cô có thể đoán được nguyên nhân.
Vết thương trên đầu lại có chút đau, vốn dĩ đầu đã rất choáng váng, hiện tại tâm tình càng giảm sút, cảm giác khó chịu khắp nơi. Khúc Mặc Thương nhắm mắt mím chặt môi, vẻ mặt trở nên nặng nề. Lục Vũ đang theo đuổi Lâm Thanh Hàm, Xa Giai Di nói thái độ của Lâm Thanh Hàm đối với hắn khác với những người theo đuổi trước kia. Ngoại trừ bởi vì chuyện của công ty, có phải nàng đã thật sự mềm lòng rồi hay không?
Càng nghĩ càng bất an, Khúc Mặc Thương nghĩ rằng trước nay cô chưa từng lo được lo mất, chưa từng trải qua cảm giác thích một người, cũng chưa từng trải qua nỗi sợ hãi mất một người. Mạnh Gia Hòa phản bội khiến cô càng thêm tức giận cùng khiếp sợ, về mặt tình cảm tựa hồ không cam lòng cùng ảo não, nhưng lại không có nhiều khổ sở.
Mà hiện tại, có thể Lâm Thanh Hàm sẽ thích người khác lại khiến cô đứng ngồi không yên, ngồi rối rắm rất lâu, Lâm Thanh Hàm vẫn đang gọi điện thoại ở ngoài cửa, rốt cuộc Khúc Mặc Thương không nhịn được.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy, chịu đựng chóng mặt cùng buồn nôn muốn xuống giường, thật vất vả dịch tới mép giường liền ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc nằm không cảm nhận được, nhưng hiện tại khắp nơi bên phải của cơ thể đều đau.
Cô ngồi ở mép giường hít một hơi thật sâu, vừa định đứng dậy liền cảm thấy choáng váng làm cho cô ngồi trở lại, tay trái theo bản năng giữ thăng bằng, nhưng lại không cẩn thận làm đổ cái cốc trên bàn nhỏ, nện xuống đất phát ra thanh âm trầm vang.
Khúc Mặc Thương còn chưa kịp hoãn lại thì cửa đã bị đẩy ra, sắc mặt Lâm Thanh Hàm có chút thay đổi cầm điện thoại chạy vào, khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương ngồi ở mép giường thì sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
Khúc Mặc Thương còn nghe thấy thanh âm của Lục Vũ có chút mơ hồ truyền qua điện thoại: “Thanh Hàm, đáp ứng tôi sau khi về nước làm bạn gái của tôi được không?”
Khúc Mặc Thương chỉ cảm thấy tim mình quặn thắt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm, động tác này quá nhanh, ngay sau đó liền che miệng nôn khan.
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm rất tức giận, nhưng thấy cô không thoải mái liền nhanh chóng ném điện thoại đi, mặc kệ Lục Vũ ở bên kia gọi nàng, chạy nhanh đỡ Khúc Mặc Thương, vỗ lưng cho cô.
Lăn lộn hồi lâu, Khúc Mặc Thương nhắm mắt vùi vào trong ngực Lâm Thanh Hàm không nhúc nhích, Lâm Thanh Hàm đau lòng đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Thư Nghiên kia đáng chết!”
Trong miệng oán hận mắng, trên tay vẫn là cẩn thận để Khúc Mặc Thương nằm xuống, lại nhịn không được trách móc: "Hiện tại cậu bị đụng vào đầu, phải nghỉ ngơi thật tốt, sao lại tự mình ngồi dậy, ngộ nhỡ lại ngã nữa thì sao?"
Khúc Mặc Thương thấy nàng đang tức giận, hoàn toàn không có bộ dáng lạnh lùng trước đó, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, thấp giọng nói: “Tôi muốn uống nước.”
Lâm Thanh Hàm nhíu mày: “Muốn uống nước cậu kêu tôi là được rồi."
"Tôi thấy cậu đang nghe điện thoại, có vẻ rất quan trọng. Đúng rồi, cậu vẫn chưa cúp máy..." Khúc Mặc Thương liếc nhìn chiếc điện thoại bị vứt trên giường.
Lâm Thanh Hàm bám vào người cô đi qua, nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Tôi đang ở bệnh viện, lát nữa lại liên lạc với anh.” Nói xong không chờ bên kia đáp lại liền trực tiếp cúp máy.
Sau đó nàng ngồi xổm xuống lau sạch nước dưới đất, sau khi lau xong lại rót nước đút cho Khúc Mặc Thương uống. Nàng vẫn không nói chuyện, lúc này nhìn Khúc Mặc Thương uống nước, ánh mắt không khỏi dịu đi: "Là tôi không tốt, không suy xét chu đáo, không biết cậu khát."
Khúc Mặc Thương sửng sốt, không nói được lời nào, một lúc sau mới nhắm mắt lại hỏi Lâm Thanh Hàm: “Giai Di nói với tôi là cậu cùng con trai của Lục Chấn Sinh rất thân cận?”
Mắt Lâm Thanh Hàm sáng lên, nghĩ đến hành vi bất thường của Khúc Mặc Thương, ý cười tràn ra nơi khóe môi, nàng nghiêng đầu nhìn người đang nhắm mắt, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh: "Ừm, HW hiện đang phát triển tốt ở Yến Kinh, hơn nữa đã đầu tư không ít, cộng với nền tảng ở nước ngoài, có thể hợp tác với HW là một điều rất có lợi. Lục Vũ là người phụ trách HW ở Trung Quốc, hiểu biết rất nhiều khía cạnh, cũng rất có năng lực. Không chỉ HW, mà làm bạn với anh ta cũng rất thú vị."
Lời này của Lâm Thanh Hàm cũng không tính là nói dối, đúng là Lục Vũ rất có năng lực, HW vào Yến Kinh có thể phía sau được nguồn vốn hùng hậu hỗ trợ của trụ sở nên đã thu hút được rất nhiều đối tác đầu tư. Nhưng ở thương trường hỗn độn không có nhiều người nghĩa khí, hợp tác chẳng qua là vì có lợi cho mình, nhưng sau khi Lục Vũ tiếp quản cũng không có chiếm tiện nghi người khác, ngược lại ở trong nước nửa năm liền bắt đầu có lợi nhuận, tích lũy rất nhiều vốn.
Cho nên nếu như không phải Lục Vũ động tâm với nàng, hắn quả thực sẽ là một người bạn không tồi.
Khúc Mặc Thương mở mắt ra liền nhìn thấy ý cười trong mắt nàng, ngực đau đến mức khó có thể duy trì cảm xúc, có chút nghiêm túc nói: "Trước mắt xác thực Lục gia rất mạnh, hợp tác với Lục Vũ cũng không tệ. Hẳn là ba cậu đã nhìn trúng điểm này, vẫn luôn cạnh tranh với Thiên Thịnh hoàn toàn để HW tranh thủ. Mục tiêu của ông ta phỏng chừng không chỉ là thị trường Yến Kinh mà còn là thị trường nước ngoài."
Lâm Thanh Hàm có chút kinh ngạc, mặc dù Khúc Mặc Thương nói muốn trở về hỗ trợ Khúc Thịnh, cho nên đã chọn học viện Stanford, nhưng về cơ bản cô chưa trở về mấy lần, không nghĩ tới lại hiểu biết nhiều chuyện trong nước như vậy.
"Năng lực của Lục Vũ còn có chút chậm chạp nhưng Lục Chấn Sinh thực sự là một con cáo già, dự án xanh hóa không đem lại hiệu quả cùng lợi ích khả quan, nếu cậu có thể bắt được, tất nhiên là có điều gì đó đả động đến ông ta." Nói tới chính sự, rốt cuộc Khúc Mặc Thương có chút thoát ra loại cảm giác mất mát vô thố, mở mắt nhìn Lâm Thanh Hàm: “Cậu thật sự rất lợi hại.”
Vừa rồi bởi vì chuyện này mà Lâm Thanh Hàm vui vẻ không thôi, nhưng không nghĩ tới có một người nguyên bản đang chua bỗng trở nên nghiêm túc. Loại