Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 5


trước sau

Giờ phút này trong lòng cô cực kỳ bình tĩnh, đầu óc cũng rất rõ ràng, nỗ lực tìm kiếm sự tồn tại của một người như vậy từ trong ký ức của mình. Không biết nàng có phải là Lâm Thanh Hàm hay không, năm đó nàng ở trong lớp học của chính mình khẳng định không phải giả, nhưng tại sao lại không có chút ấn tượng nào?

Thật lâu sau, cô nhíu nhíu mày, tựa hồ thật sự có đồng học như vậy, nhưng nói thật Khúc Mặc Thương không có ấn tượng nhiều về nàng, bởi vì cảm giác tồn tại của nàng quá yếu, ký ức duy nhất tựa hồ là nàng cũng bị bắt nạt, cô nhìn thấy đã giúp một lần. Nhưng mà hình ảnh kia cũng có chút mơ hồ, hẳn là không phải loại tình huống như hôm nay, cô ngăn bọn họ lại rồi mang nàng rời đi, nhưng cũng không chu đáo tận tình giống như hôm nay, sau đó... cũng không có nhiều giao tiếp.

Đột nhiên Khúc Mặc Thương nhớ đến Lâm Thanh Hàm đã nói nợ cô một ân tình, lập tức mở mắt ra, nhưng rồi lại lắc đầu. Chuyện này thật quá buồn cười, đây lại không phải là tiểu thuyết, ai có thể nhớ được người giúp đỡ mình nhiều năm như vậy. Nhưng mà, phải nói Lâm Thanh Hàm này làm cho cô có chút để ý, dù sao cô thật sự không thể tưởng tượng được đây là nàng của 13 năm trước.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, cuối cùng cô cũng từ bỏ suy nghĩ về Lâm Thanh Hàm, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra sau năm cấp ba, từ nhà đến trường cho đến bạn bè, cho đến khi mười lăm tuổi thân thể chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau thức dậy, cô ngồi trên giường, nhìn ngọn đèn trên bàn cùng những cuốn từ điển khác nhau trên đó, thở một hơi dài, cô vẫn ở nơi này. Cô dậy rửa mặt, đang do dự buộc tóc thành đuôi ngựa, đột nhiên động tác cứng đờ. Cô nhớ ra rồi, hình như cô chưa làm bài tập! Theo thông lệ của lão sư cấp ba, không thể không có bài tập, sau khi trầm mặc vài giây, cô tiếp tục nhấp môi tiếp tục thu thập, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Đã qua nhiều năm cư nhiên lại gặp phải thảm cảnh chưa làm bài tập, quan trọng nhất là cô không biết bài tập là cái gì.

Đi xe đạp đến trường, đi ngang qua giao lộ cô không khỏi nhìn về phía bên kia, không biết Lâm Thanh Hàm đã đến trường hay chưa. Ngay lúc cô do dự, một giọng nói vui vẻ vang lên từ phía sau: “Mặc Thương, đợi bọn tớ với.”

Khúc Mặc Thương quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dao và Xa Giai Di đang đạp xe nhanh chóng đuổi theo, sau đó đột nhiên dừng lại trước mặt cô.

"Mặc Thương, cậu sao vậy a, hôm qua không trở về cùng bọn tớ, hôm nay lại một mình chạy đi." Cô gái vì đạp xe mà mặt đỏ bừng, đi một đoạn đường dốc làm nàng thở hổn hển, oán giận Khúc Mặc Thương.

Trần Dao cười nói, “Mặc Thương, khá hơn chút nào chưa?” 

Xa Giai Di nghe cô nói xong cũng theo sau nói: “Đúng rồi, hôm nay cậu không sao chứ? Hôm qua nhìn sắc mặt cậu rất khó coi a.”

“Tớ không sao, cảm ơn các cậu.” Sau khi cô nói xong liền nhíu nhíu mày nói: “Buổi sáng tớ vẫn luôn nghĩ tới bài tập, cho nên tớ quên cuộc hẹn với các cậu.” 

Xa Giai Di kinh ngạc trừng to mắt: “Cậu chưa làm bài tập? Hôm qua lão sư vật lý đã phát bài tập, nguyên bộ sách bài tập hóa học, còn có ba bài đọc tiếng Anh, toán học ..."

Nàng nói, khuôn mặt của Khúc Mặc Thương liền trở nên cứng nhắc, cuối cùng là khuôn mặt không có biểu tình.

"Cậu... cũng chưa làm sao? Ngay cả môn tiếng anh của Diệt Tuyệt Sư Thái cũng chưa làm?" Xa Giai Di gian nan hỏi. Trần Dao ở một bên cũng đang nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương, trong mắt cũng có chút sợ hãi cùng đồng tình.

Biểu tình của hai người cuối cùng khiến Khúc Mặc Thương nhớ tới lão sư dạy tiếng Anh trong miệng bọn họ, được mệnh danh là Diệt Tuyệt Sư Thái, toàn bộ Yến Thành một cõi không ai là không biết, không ai là không hiểu, chỉ cần nghe thôi đã khiến người run sợ. Nghe nói có một bạn học làm đề toán trong giờ tiếng Anh, nhắc mãi không sửa liền bị xách lên văn phòng, buộc dịch bài toán sang tiếng anh, sau đó sửa tới sửa lui cho đúng rồi còn bị phạt chép năm mươi lần.

Khí thế của cô ta rất mạnh mẽ, trừng phạt người rất tàn nhẫn, đứng ở nơi đó nhàn nhạt chất vấn cũng có thể làm cho người run sợ, còn đặc biệt thích trừng phạt người. Đến bây giờ Khúc Mặc Thương đều nhớ rõ hình dung của học sinh đối với cô ta, chính là "Xét nhà diệt tộc". Nghĩ đến đây, cô không nhịn được cười một tiếng.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp đặt lên trán cô: “Xong rồi Mặc Thương, cậu sợ sao, sao còn cười như vậy?”

Trần Dao cũng buồn cười, kéo tay Xa Giai Di xuống: “Đừng náo loạn nữa, hiện tại cách giờ học còn một đoạn thời gian, đến lúc đó phần đọc Mặc Thương nhanh chóng bổ sung, ít nhất phải làm xong bài tập tiếng anh của Diệt... lão sư Trần."

"Oa, Trần Dao, cậu cũng học hư a.”

Khúc Mặc Thương nhìn hai người bạn tốt cười đùa, từ sau khi trọng sinh biểu tình của cô có chút nhạt nhẽo, trong mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt. Quay đầu nhìn lại giao lộ, cô do dự rồi đạp xe đến trường.

Khi đến trường, Trần Dao và Xa Giai Di vội vàng đưa bài tập cho Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn đống bài tập rồi nhìn hai người kia một cái, nhưng không nhận ngay.

Xa Giai Di bất đắc dĩ nói: "Học bá đại nhân của tôi ơi, biết cậu nghiêm túc xem thường việc sao chép đáp án, nhưng cậu thực sự muốn xét nhà diệt tộc sao?"

Khúc Mặc Thương không nói một lời, mắt nhìn bài tập của bọn họ, tìm trong hộc bàn vài cái. Sau đó, cô lấy ra bài thi vật lý, sách bài tập hóa học, ba bài đọc tiếng anh và một số trắc nghiệm toán học. Xa Giai Di lấy qua lật xem, ngoại trừ toán trống không, hóa lý đều đã đầy chữ, phần bài tập cuối cùng cũng đã làm xong, môn tiếng anh cũng ghi đầy đủ chú thích cùng phê bình.

Nàng đặt vở bài tập trên tay xuống, lớn tiếng nói: “Khúc Mặc Thương, cậu trở nên hư hỏng từ khi nào vậy, đùa giỡn bọn tớ vui lắm sao?”

Nàng và Khúc Mặc Thương có quan hệ rất tốt, không chút kiêng dè tiến tới véo mặt cô, đã lâu Khúc Mặc Thương không bị ai đối xử như vậy, tức khắc phát ngốc tại chỗ.

Sau khi bị hai người giáo huấn, Khúc Mặc Thương bất đắc dĩ nhìn bọn họ: "Tớ quên mất, hôm qua quả thực rất hỗn loạn, căn bản tớ không nhớ rõ bài tập."

Nhìn biểu tình của cô không giống giả vờ, Xa Giai Di cũng hiểu cô, cũng thu lại ý cười trên mặt: "Sao lại như vậy, cậu thật sự không cần đến bệnh viện sao? Chẳng lẽ là áp lực lớn? Không đúng a, với thành tích của cậu còn lo lắng cái gì nữa."

Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Không sao, các cậu mau về chỗ học bài đi, chờ lát nữa chủ nhiệm tới lớp."

Buổi học bắt đầu lúc 7 giờ, nhưng cả lớp cần đến đông đủ trước mười lăm phút, trên cơ bản tới liền bắt đầu ôn bài. Khúc Mặc Thương thầm vui mừng vì mình đã quen dậy sớm, nếu không sẽ đến muộn. Nhìn bài tập trước mặt, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, khi đi học cô sẽ chọn làm xong bài tập trong thời gian vụn vặt, cô học tiếp thu tốt, tốc độ làm bài nhanh, về cơ bản đều có thể làm gần xong bài tập trước tan học, thậm chí làm xong trước thời hạn. Chỉ là vừa mới lật bài tập toán trống không, bình tĩnh nhất quán của cô cũng có chút lo lắng.

Dù có học giỏi đến đâu, trải qua mười mấy năm cũng đã có vạn phần xa

lạ với những kiến ​​thức trong sách giáo khoa, không phải cô hoàn toàn không làm được, một số tư duy toán học cách giải vẫn còn nhớ, nhưng có một số đề khác cô thực sự không nhớ gì.

Sau khi đơn giản lựa chọn câu hỏi điền từ vào chỗ trống, những câu hỏi chứng minh hình học kia trong lúc nhất thời cô không tìm ra đáp án, thậm chí các bước chứng minh cơ bản nhất cô cũng quên, hai tam giác kia đồng dạng nhưng cô vẫn không nhìn được ký hiệu để chứng minh.

Nhiều năm rồi không làm toán như vậy, cô thật sự không muốn làm nữa, xoa xoa ấn đường, quay đầu quét qua phòng học, sau đó nhìn đồng hồ treo ở phía sau phòng học. Đã sáu giờ năm mươi, tại sao Lâm Thanh Hàm vẫn chưa tới.

Xa Giai Di thấy cô cau mày nhìn ra ngoài cửa, có chút tò mò hỏi: “Mặc Thương, cậu không làm bài cũng không học bài, đang tìm cái gì vậy?”

Khúc Mặc Thương lắc đầu: “Không có gì." Cô nói xong còn do dự, nhìn bàn ghế trống cuối lớp liền hỏi Xa Giai Di: "Chỗ đó là chỗ ngồi của Lâm Thanh Hàm sao?"

Xa Giai Di nhìn sang, do dự nói: "Tớ không biết cậu ấy có phải tên là Lâm Thanh Hàm hay không, tớ không nhớ rõ tên của cậu ấy. Bất quá cậu ấy có chút kỳ quái, từ khi vào lớp chúng ta cũng chưa nói chuyện qua, cũng không có giao tiếp với người khác. Cả ngày cúi đầu ở chỗ ngồi, giống như người gỗ a."

Nói xong nàng có chút kỳ quái hỏi Khúc Mặc Thương: "Sao cậu lại hỏi tới cậu ấy?"

Đang nói Xa Giai Di vỗ vai cô một cái: Được rồi, chủ nhiệm tới rồi, nếu thấy tớ đang nói chuyện với cậu lại phê bình tớ a."

Trần Dao nhìn nàng bất lực lắc đầu, đẩy sách qua cho nàng: "Mau học bài đi."

Sau khi chủ nhiệm Vương Vĩ Hành bước vào lớp, tiếng đọc bài trong lớp rõ ràng là tăng thêm vài decibel. Chủ nhiệm đeo kính viễn thị rũ xuống chóp mũi, ánh mắt rơi vào ghế trống liền nhíu nhíu mày. Một lúc sau, một thân ảnh vội vàng xuất hiện ở cửa lớp.

Nàng vẫn còn đang thở hổn hển, nhưng rõ ràng là quá mức xấu hổ cùng thấp thỏm, vừa ôm ngực thở dốc vừa ấp úng báo cáo một tiếng.

Sắc mặt của Vương Vĩ Hành có chút trầm, hắn không thích học sinh cổ quái này lắm, thành tích cũng không quá tốt, làm cái gì cũng sợ hãi rụt rè, cũng không nói lời nào, ngay cả đến muộn cũng chỉ khô khan báo cáo một tiếng.

“Sao lại đến muộn, toàn lớp chỉ có một mình em, bài tập xong hết chưa?” Giọng nói có chút nghiêm khắc, tiếng đọc sách trong lớp đột nhiên im bặt, hơn năm mươi người trong lớp đều nhìn về phía Lâm Thanh Hàm và chủ nhiệm lớp.

Khúc Mặc Thương rõ ràng phát giác thân thể Lâm Thanh Hàm cứng đờ, đầu cúi xuống, ngón tay nắm đồng phục thành một khối. Khúc Mặc Thương cảm thấy tim mình cũng bị nắm thành một khối, nghĩ đến tất cả những gì hôm qua nàng đã gặp phải, bất quá chỉ là một cô gái hơn mười tuổi, lại rất nhút nhát mà phải nếm trải tư vị bị chỉ trích trước lớp như vậy.

Vô luận nàng có phải là Lâm Thanh Hàm hay không, từ góc độ của Khúc Mặc Thương, cô cũng không thể nhìn một cô gái bị đối xử như vậy. Trong mắt cô, Lâm Thanh Hàm là một hài tử cần được bảo hộ, nghĩ vậy cô liền đứng lên: "Thưa lão sư, hôm qua Lâm Thanh Hàm bị thương, cậu ấy đến muộn có lẽ là vì chân bị thương ạ."

Vương Vĩ Hành sửng sốt, quay đầu lại thì phát hiện là học trò cưng của mình, ngữ khí liền hoãn lại: "Mặc Thương, sao em biết?" Hắn cũng biết Lâm Thanh Hàm này không bao giờ nói chuyện với bạn học trong lớp.

“Hôm qua em tình cờ gặp cậu ấy, là em đưa cậu ấy về nhà.”

“Phải không?” Sắc mặt Vương Vĩ Hành hoãn đi, hắn hỏi Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, thấp giọng "dạ" một tiếng.

Vương Vĩ Hành phất phất tay nhìn Lâm Thanh Hàm có chút tập tễnh bước vào lớp, sau đó mỉm cười khen ngợi Khúc Mặc Thương, khen cô chủ động giúp đỡ đồng học.

Khúc Mặc Thương nhìn cô gái đang cúi đầu, thật lâu không buông lỏng lông mày, Xa Giai Di rất tò mò: “Hôm qua cậu đưa cậu ấy về nhà?”

Khúc Mặc Thương gật gật đầu: “Cậu ấy bị người bắt nạt.” 

Xa Giai Di cau mày, “Tuy cậu ấy có chút kỳ quái nhưng cũng không đắc tội người khác, ai mà lại nhàm chán bắt nạt cậu ấy như vậy? Sao vừa rồi cậu không nói với lão sư a!"

Khúc Mặc Thương lắc đầu: "Nói cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn, bất luận ông ấy có quan tâm hay mặc kệ, đối với Lâm Thanh Hàm cũng đều không phải chuyện tốt."

"Sao thế?" Xa Giai Di có chút khó hiểu, Trần Dao cũng dừng học bài nhìn cô.

"Bất quá chủ nhiệm lớp cũng chỉ nói chuyện với chủ nhiệm của Lý Tư Dĩnh mấy câu, đến lúc đó chẳng những không có hiệu quả mà còn khiến cho cô ta càng trầm trọng thêm. Hơn nữa, có khả năng là ông ấy sẽ không quản, nếu đã như vậy cần gì phải để cho cậu ấy cảm thụ qua bị người khác coi thường một lần nữa?" Khúc Mặc Thương bình tĩnh nói, ngước mắt lên nhìn nam nhân đang hút thuốc ở hành lang. Cô không phải là hài tử hơn mười tuổi, cô biết rất rõ hướng ngăn chặn bạo lực học đường, không thể đơn giản yêu cầu một lão sư không quan tâm đến học sinh đi giải quyết.

Xa Giai Di nghe xong liền trầm mặc, vô luận là vẻ mặt cùng lời nói của Khúc Mặc Thương đều khiến nàng có chút trầm trọng, cũng liếc nhìn Vương Vĩ Hành, nghĩ tới câu cuối cùng của Khúc Mặc Thương liền thở dài.

Nhưng cô chỉ tùy tiện quan tâm theo thói quen mà thôi, chút đồng cảm cùng bất đắc dĩ cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, lại dính lấy Khúc Mặc Thương hỏi: “Nói cho tớ biết, sao tự nhiên cậu lại quan tâm đến cậu ấy như vậy. Phải biết trước kia cậu đi thu bài tập cũng không có nói chuyện a.”

Khúc Mặc Thương nhìn tính tình luôn hoạt bát sôi nổi của bạn mình, nghĩ tới nữ nhân ưu nhã trí thức mười bốn năm sau, trong lòng có chút phức tạp.

Mà trong khi bọn họ đang cười nói, cô gái ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng ngẩng đầu trộm nhìn thần sắc đạm nhiên lại có chút bất đắc dĩ trong mắt của Khúc Mặc Thương, con ngươi đen láy ẩn hiện một tia hâm mộ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện