Buổi sáng có bốn tiết, hai tiết toán và hai tiết văn. Chương trình toán học gần hết, chỉ còn lại một chương tương tự. Điều khiến Khúc Mặc Thương đáng ăn mừng chính là năm đó cô học rất giỏi, mặc dù sau nhiều năm đã quên rất nhiều thứ, nhưng về cơ bản chỉ cần nhớ lại cùng học lại là được.
Chỉ là hiện tại ngồi bên dưới nghe lão sư giảng bài, cô luôn cảm giác rất kỳ quái, đời này cô cũng chưa bao giờ nghĩ sau 28 tuổi sẽ có thể trở lại làm học sinh trung học một lần nữa, vừa nghe vừa ghi giống như học sinh.
Nhưng Khúc Mặc Thương rất tỉnh táo, mặc dù trải qua một lần có chút gian nan, nhưng hiện tại cô không còn là một nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp sau bốn năm học tập, mà là một học sinh đang chờ đợi kỳ thi cuối kỳ và tuyển sinh đại học. Nghe tới cũng thật làm người suy sụp tinh thần, nhưng trừ khi cô có thể trở về năm 28 tuổi, bằng không thì mọi chuyện đã được an bài không thể thay đổi được.
Ngữ văn cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy đồng học bị gọi lên trả bài cũ vẫn cảm thấy có chút thống khổ. Những bài thơ cổ đó cô vẫn chỉ nhớ hơn phân nửa, nhưng vẫn có chút mơ hồ, huống chi một trang thơ cổ như vậy làm sao cô có thể nhớ được.
Toàn bộ quá trình lão sư ngữ văn đều mang mặt lạnh nhìn chung quanh lại rơi vào trên người Khúc Mặc Thương, cuối cùng không chỉ điểm cô, làm Khúc Mặc Thương âm thầm thở phào một hơi. Trong lòng thầm cảm thấy cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác đối mặt với giáo viên khi không thuộc bài, nghĩ tới còn đối phó với các môn khác lại cảm thấy có chút đau đầu.
Toán học dễ tiếp thu, trí nhớ của cô về hóa học vật lý lại có thể nhiều một chút, tiếng Anh đối với cô cũng không phải là vấn đề, cần ôn lại các bài thơ cổ ngữ văn một chút, nghĩ lại thì cô cũng có thể tiếp nhận được.
Khi đến giờ ăn trưa, đám học sinh có chút nghịch ngợm đứng dậy đá văng ghế, muốn chạy ra ngoài. Lão sư ngữ văn là nữ lão sư ngoài 30 tuổi, tên là Chu Thi Mẫn, ngày thường chính là bộ dáng hòa ái, thấy tình trạng này cũng không tức giận mà để bọn họ đi trước. Dù đám hài tử này có phàn nàn đồ ăn trong căng tin không ngon như thế nào, vẫn là một đám chạy thật nhanh, sợ đến lượt mình sẽ chỉ còn lại đồ ăn không tốt.
Xa Giai Di lôi kéo Trần Dao chạy thật nhanh, không quên quay đầu lè lưỡi với Khúc Mặc Thương: "Bọn tớ giúp cậu chiếm chỗ ngồi."
Dì Hoàng sợ đồ ăn ở trường không tốt với cô, kể từ khi Khúc Măc Thương đi học, dì Hoàng đều dậy sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần đến nhà ăn dùng lò vi sóng hâm nóng là được. Từ cửa sổ lầu ba nhìn xuống, những bóng dáng của tuổi trẻ tràn vào căn tin như ngựa hoang thoát cương, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Trong mắt Khúc Mặc Thương có ý cười nhàn nhạt, khung cảnh này thật sự quá quen thuộc, sau mười mấy năm vẫn quen thuộc như vậy.
Trong nháy mắt, trong phòng học không còn bao nhiêu người, Khúc Mặc Thương nhìn chiếc ghế bị đá văng, lắc lắc đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở đó. Trong lòng cô khẽ nhúc nhích nghĩ tới gia cảnh của Lâm Thanh Hàm có vẻ không tốt, nàng không đi ăn vì quên mang cơm trưa hay là ...
Nghĩ như vậy cô liền đi qua, Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô đang đi tới, trong mắt hiện lên một tia sáng, Khúc Mặc Thương có thể cảm thấy nàng có chút vui vẻ.
Khi chuẩn bị nói, người kia vẫn luôn không mở miệng đột nhiên dời tầm mắt ấp úng nói: "Đến giờ ăn rồi... áo... tôi đã giúp cậu giặt sạch sẽ, nhưng vẫn chưa khô. Ngày mai tôi sẽ mang đến cho cậu."
"Không sao đâu, đừng lo." Khúc Mặc Thương nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của nàng, trong lòng không nói được là cảm giác gì, có chút ngứa ngáy muốn trêu chọc nàng.
"Cậu biết đã đến giờ ăn rồi, sao cậu lại không đi?"
"A?" Nàng nhỏ giọng hô, ánh mắt mềm mại nhìn qua, có chút nghi hoặc.
"Bọn họ đều chạy nhanh như vậy, tại sao cậu lại không đi?"
"Tôi... tôi có mang theo." Tay nàng vẫn luôn đặt trong cặp sách, như muốn cầm lấy hộp cơm.
Khúc Mặc Thương suy nghĩ một chút, "Muốn ăn cơm cùng tôi không? Tôi cũng tự mang theo."
Lâm Thanh Hàm đột nhiên đỏ mặt, lại lắp bắp nói: "Không ... không cần, tôi chờ một chút, cậu... cậu đi trước đi."
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, lúc Lâm Thanh Hàm càng thêm thấp thỏm liền gật đầu nói: "Được, cậu đi sớm một chút, nếu không mọi người trở về hết mà cậu vẫn chưa ăn xong."
"Được... tôi... biết rồi." Nhìn Khúc Mặc Thương rời đi, sắc mặt hồng hào của Lâm Thanh Hàm cũng rút đi sạch sẽ. Nàng véo hộp cơm, mím chặt môi cúi đầu trên chỗ ngồi, thất vọng cùng tiếc nuối trong mắt gần như tràn ra ngoài.
Hôm nay Khúc Mặc Thương chủ động nói chuyện với nàng, mời nàng cùng ăn cơm, nàng muốn đồng ý, nhưng... nhìn thấy cơm trắng cùng một ít dưa chua trong hộp cơm, nàng không thể buông bỏ lòng tự trọng đáng thương, đặc biệt là trước mặt Khúc Mặc Thương.
Nàng nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Khúc Mặc Thương xuất hiện ở dưới lầu, mới đứng dậy cầm hộp cơm đi đến căn tin.
Mặc dù buổi trưa có một giờ rưỡi nghỉ ngơi, nhưng trong vòng chưa đầy nửa tiếng học sinh đã trở lại lớp học, một khi người khác quay lại làm bài tập hay tự học, người khoan thai vào muộn sẽ bị chủ nhiệm lớp Vương Vĩ Hành mắng.
Khúc Mặc Thương dựa theo trí nhớ cùng dòng người tìm thấy lò vi sóng trong căn tin, khi hâm nóng bữa ăn thì Trần Dao và Xa Giai Di vẫn còn đứng xếp hàng chờ mua đồ ăn.
Cô nhìn những cái đầu đang chuyển động, trong mắt bất giác lộ ra một tia mờ mịt. Đây là ngày thứ hai nàng trọng sinh, cuộc sống quỷ dị của cô đang tua lại mười bốn năm trước, chuyện này có ý nghĩa là gì? Ông trời muốn làm gì?
Cô cau mày lại, đầu óc có chút trống rỗng, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng, khiến người ta vừa nhìn đã biết tâm tình nàng không tốt.
Lâm Thanh Hàm cầm hộp cơm trưa bước vào căng tin, chỉ là mang theo tia hy vọng tìm kiếm một thân ảnh quen thuộc trong đám đông, nhưng sau khi hâm nóng đồ ăn xong lập tức thấy được Khúc Mặc Thương trong đám người.
Lâm Thanh Hàm nhìn thấy vẻ mặt của cô liền có chút lo lắng, thoạt nhìn tâm tình của cô không tốt lắm. Nàng mím môi nhìn trộm hồi lâu, trong mắt có chút rối rắm. Nhưng nàng chỉ có thể lo lắng chứ không dám bước tới hỏi. Vừa rồi Khúc Mặc Thương đã chủ động nói chuyện với nàng, sáng nay lại giúp nàng giải vây. Theo quan điểm của Lâm Thanh Hàm thì Khúc Mặc Thương là người tốt, thấy nàng chật vật liền lên tiếng bênh vực lẽ phải. Nàng vẫn không dám hy vọng xa vời nàng và Khúc Mặc Thương sẽ trở thành bạn bè, ai lại muốn làm bạn với người như nàng chứ?
Nàng ngây người nhìn Khúc Mặc Thương, rõ ràng là bên cạnh người kia có nhiều người vây quanh, trong căn tin vẫn là nơi ồn ào như vậy, nhưng Lâm Thanh Hàm luôn cảm thấy lúc này trên người cô lộ ra chút cô tịch, giống như ngăn cách với mọi thứ xung quanh, cau mày nhìn thế giới không tương thích với mình.
Lâm Thanh Hàm vốn tưởng rằng cảm giác này chỉ xảy ra trên người mình, bấy lâu nay nàng luôn nhìn bạn học cười đùa khi tan học, có khi thì quan sát bọn họ tán gẫu về