Thiệu Binh lái xe trầm giọng nói: "Cũng không phải chuyện quan trọng, là Khổng tổng nói chờ ngài trở về, cuối tháng này sẽ liền công bố ứng cử viên phó tổng, cho nên ngài cần phải chuẩn bị tốt." Sau đó hắn không nói gì nữa, nguyên lời của Khổng Ích Tường chính là nếu nàng không áp được những lão gia hỏa đó, vậy cũng không cần nghĩ đến việc bước vào vị trí lãnh đạo cốt lõi của Cảnh Thái.
"Còn nữa, ngoại trừ mừng thọ của lão thái thái. Sinh nhật lần thứ 50 của Lục Chấn Sinh sẽ vào ngày 19 tháng sau, Khổng tổng bảo ngài nhớ chuẩn bị thật tốt. Lão thái thái oán niệm ngài rất sâu, trở về đừng chọc bà ấy tức giận, nghe theo bà ấy nhiều một chút.” Thiệu Binh thở dài, nói thật hắn cũng không hiểu lão thái thái nghĩ gì, hiện tại Khổng tổng lại không có hài tử, cũng không có ý định tái hôn. Lâm Thanh Hàm là cháu gái duy nhất của bà, vậy tại sao bà lại không thích nàng.
Hơn nữa tiểu thư ngoại trừ có chút lạnh lùng, ngay cả Khổng tổng năng lực đều yêu cầu cao như vậy, trong lòng cũng đồng ý với hắn, hắn thật sự nghĩ cũng không nghĩ được.
"Ừm, tôi biết rồi. Chú chuyên tâm lái xe đi, tôi mệt." Nàng nhắm mắt lại giống như đã ngủ, nhưng đầu óc lại rất rõ ràng, nàng đã chuẩn bị quà sinh nhật cho lão thái thái. Về phần Lục Chấn Sinh, mục đích Khổng Ích Tường để nàng đi chắc chắn không chỉ để chúc mừng cùng tặng quà, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Lâm Thanh Hàm vừa chán ghét lại vừa phiền muộn.
Khi về đến nhà cũ, Lâm Thanh Hàm cùng Thiệu Binh đi vào, quản gia nhìn thấy nàng thì hơi cúi đầu: “Tiểu thư, ngài đã trở về.”
Lâm Thanh Hàm đáp lại, Khổng Ích Tường và Chu Tư Cầm đều ở trong phòng khách, Chu Tư Cảm thấy nàng đi vào chỉ ngẩng đầu lên.
Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Bà nội, ba, con về rồi."
Chu Tư Cầm nhàn nhạt hừ một tiếng trong mũi, liếc mắt nhìn nàng: "Cuối cùng cũng về, ta còn tưởng ngươi không định trở về dự sinh nhật của ta cơ."
Lâm Thanh Hàm khẽ cười nói: "Sao có thể ạ, lần này ra ngoài đã tính toán tốt, nhất định sẽ không bỏ lỡ sinh nhật của ngài. Con có mua một ít quà từ Mỹ về, chờ lát nữa quản gia sẽ đưa cho ngài, ngài xem có thích hay không."
Khổng Ích Tường nhìn nàng, tiếp lời nói: "Thanh Hàm sẽ không quên sinh nhật của mẹ, trước khi xuất ngoại cũng đã nói qua với con." Nói xong, hắn nói với Lâm Thanh Hàm: "Vừa xuống máy bay trở về, hẳn là mệt rồi, phòng bếp đã chuẩn bị bữa sáng, ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi."
Lâm Thanh Hàm thấp giọng đáp: "Cảm ơn ba. Bà nội, con về phòng trước."
"Đi đi." Chu Tư Cầm thong thả ung dung uống sữa, lau miệng, nhìn con trai mình, nhíu mày nói: "Con thật dung túng nó, đã trở về bao nhiêu năm rồi còn cho nó mang họ của nữ nhân kia! Nó họ Lâm kêu con là ba, kêu ta là bà nội, này tính là cái gì! Con còn định để nó tiếp quản gia nghiệp của Khổng gia chúng ta sao?"
Lâm Thanh Hàm lặng lẽ đứng trên cầu thang lầu hai, đầu cúi xuống, ánh mắt tối sầm, một lúc lâu sau khóe môi lộ ra một tia lạnh lẽo, mặt vô biểu tình đẩy phòng mình, nhìn quanh phòng vài lần mới bước tới tháo ga trải giường và chăn xuống.
Má Trần mang đồ ăn sáng lên cho nàng, có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, cái này đều đã thay hai ngày nay.”
Lâm Thanh Hàm xoa xoa ngón tay: “Tôi không thích hơi thở của người khác, đổi đi.”
Má Trần sửng sốt đang định nói gì đó, liền thấy Lâm Thanh Hàm duỗi tay lấy mấy thứ trên bàn, thần sắc có chút xấu hổ, trước đó cháu gái của lão thái thái tới đây, tựa hồ ở trong phòng xem xét, chẳng lẽ là bởi vì...
Bà là người cũng có tâm nhãn, vội vàng nhận lấy: "Vậy ngài đi tắm trước đi, tôi sẽ thay bộ mới cho ngài, lại dọn dẹp phòng lần nữa."
Lâm Thanh Hàm vươn tay cởϊ áσ khoác, cởi cúc cổ áo, nhàn nhạt nói: "Không cần dọn, mở cửa sổ ra, tôi không quen mùi nước hoa này."
Nhìn nàng đi vào phòng tắm, Mẹ Trần hít hít mũi, tại sao bà lại không ngửi thấy.
Lâm Thanh Hàm tắm xong choàng áo ngủ bước ra ngoài, ga trải giường đã được thay mới. Mặc dù trong phòng có máy sưởi, nhưng cửa sổ mở ra cũng có chút lạnh. Nàng lau tóc rồi đóng cửa sổ lại, ánh mắt rơi vào đống văn kiện áp lực trên bàn, còn có ngăn kéo bị khóa, sau đó nhanh chóng dời đi.
Nàng cũng không để ý lắm, chỉ bước tới tủ mở khóa, nhìn chiếc két sắt bên trong, duỗi tay mở ra, trong chiếc két sắt hai lớp có một xấp tranh vẽ, trên tranh là một cô gái có thần sắc khác nhau, mỉm cười để lộ ra cỗ linh khí. Đưa tay vuốt ve bức tranh trên cùng, nơi đó có một nếp nhăn ở giữa, giống như một giọt nước đã rơi trên đó.
Lâm Thanh Hàm cười cười, sau đó đem đồ đã lấy ra bỏ vào trong túi giấy, sau đó cất vào túi của chính mình. Nàng chỉ thỉnh thoảng dành thời gian trở về, khi nàng học năm thứ hai, Khổng Ích Tường đã mua cho nàng một căn hộ gần Đại học Yến Kinh, là nàng tự mình chọn, hai phòng ngủ một phòng khách rộng hơn 80 mét vuông, trang hoàng tinh xảo, tuy Khổng Ích Tường chướng mắt nhưng nhưng không can thiệp nhiều, phần lớn thời điểm nàng sẽ để mọi thứ ở đó.
Hiện tại là khoảng 7 giờ theo giờ Bắc Kinh, hẳn là gần mười giờ bên kia, mặc dù có chút mệt nhưng nàng không muốn ngủ. Anh lấy điện thoại ra, mặt trên là tin nhắn của Khúc Mặc Thương: “Trước tiên ăn sáng, tắm rửa, ngoan ngoãn đi ngủ, đừng quan tâm đến Chu lão thái thái.”
Khóe môi câu lên, Lâm Thanh Hàm thầm nghĩ người kia sẽ không ngoan ngoãn đi ngủ, lấy máy tính bảng gửi yêu cầu gọi video tới bên kia. Sau ba năm, đây là lần đầu tiên nàng nhấn nút này.
Rung một hồi, cuối cùng cũng kết nối được, thanh âm của Khúc Mặc Thương từ bên kia đại dương truyênd tới, nghe có chút sai lệch: “Cậu không nghe lời, không ngủ được sao?”
Cô đang sửa lời đầu tiên của luận văn sơ thảo, máy tính bảng nhớ ra Khi cô chạm vào nó trong tiềm thức, chờ đến khi đánh chữ xong mới nhìn xuống màn hình, phát hiện là Lâm Thanh Hàm yêu cầu gọi video, lập tức bấm vào.
Cô không nhìn thấy mặt của nàng trên màn hình, lại là một mảnh tuyết trắng, nhìn xuống còn có một đoạn bắp chân thon dài trắng nõn. Tầm nhìn lướt qua, khuôn mặt Lâm Thanh Hàm hiện ra trước mắt cô, tóc còn có chút ẩm ướt, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, thoạt nhìn trắng trẻo lại mềm mại. Dưới cổ lộ ra độ cung tuyết trắng mềm mại, còn có mấy dấu vết bầm tím ái muội, làm Khúc Mặc Thương liếc mắt vài lần liền nhanh chóng dời đi: “Em… em vừa mới tắm xong sao?”
Đương nhiên Lâm Thanh Hàm nhìn thấy cô dời tầm mắt, cúi đầu nhìn chính mình cũng không kéo viền áo lại, khóe môi câu lên: "Ừm, trở về liền nghe lời chị đi ăn sáng rồi tắm, em có chút nhớ chị, cho nên gọi video với chị xong liền đi nghỉ ngơi."
Trái tim của Khúc Mặc Thương vì lời này mà đột nhiên mềm đi, cô nhìn cô gái đang nghiêm túc nhìn mình trên màn hình, tựa hồ muốn hôn nàng. Thanh âm không khỏi ôn nhu nói: “Hiện tại có thể thấy được, buồn ngủ không.”
Lâm Thanh Hàm nghiêng đầu nằm trên giường, đặt máy tính bảng trước mặt, khóe môi hơi nhếch lên: "Nhìn thấy chị làm sap có thể buồn ngủ được."
Vốn dĩ cổ áo của nàng hơi lỏng lẻo, nằm như vậy lại càng rõ ràng, Khúc Mặc Thương ngưng nụ cười, mím chặt môi: "Em mặc ít, cẩn thận bị cảm lạnh."
Vẻ mặt của Lâm Thanh Hàm rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có một tia giảo hoạt: “Có bật sưởi, không lạnh.”
Khúc Mặc Thương hiểu nàng, giảo hoạt trong mắt nàng không thoát khỏi tầm mắt cô, đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, đảo mắt, nhìn Lâm Thanh Hàm nhẹ giọng nói: “Em vừa mới rời đi một đêm, chị liền rất nhớ em vậy phải làm sao bây giờ.”
Cổ họng Lâm Thanh Hàm thắt lại, cũng không có tâm tư ý trêu chọc cô nữa: “Em cũng nhớ chị, chị...”
Trừ bỏ một câu nhớ cô, tựa hồ nàng cũng không có thể nói ra lời trấn an, chỉ có thể im lặng.
Khúc Mặc Thương không muốn nàng khổ sở, cười nói: “Em càng ngày càng lòng dạ hiểm độc, quần áo không mặc tốt còn cố ý trêu chọc chị.”
Lâm Thanh Hàm có chút vô tội: “Em mới tắm xong, mặc áo choàng tắm không phải rất bình thường sao?"
Khúc Mặc Thương mang ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Được, vành mắt em đều có màu xanh rồi, đi nghỉ ngơi đi, nhớ lau khô tóc."
Lâm Thanh Hàm mím môi dưới: "Cậu lại xem luận văn sao? Bên kia đã hơn mười giờ rồi, chị ngủ sớm một chút."
“Được, em sấy khô tóc rồi ngủ đi, chờ em ngủ rồi chị liền đi ngủ.” Nhìn Lâm Thanh Hàm đang sấy tóc, cô cũng không cúp gọi video, bên trong truyền đến tiếng máy sấy tóc ong ong.
Khi Lâm Thanh Hàm bò lên giường, máy tính bảng được đặt ở bên cạnh giường, Khúc Mặc Thương đặt máy tính bảng vào giá rồi đánh luận văn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên, khi thời gian chỉ đến mười một giờ, Lâm Thanh Hàm đã nhắm mắt ngủ.
Lông mi của nàng rất dài, đôi mắt nhắm lại như hai chiếc quạt nhỏ, môi lộ ra phấn hồng hơi chu lên, rất đáng yêu. Khúc Mặc Thương không tiếp tục sửa chữ nữa, chống má nhìn hồi lâu,