Hai người nói về kế hoạch gần nhất của bản thân, một bên nghiêm túc nghe, một bên vui vẻ kể, chỉ là Khúc Mặc Thương phát hiện môi Lâm Thanh Hàm giống như không còn chút huyết sắc. Cô vẫn luôn nghĩ nguyên nhân là do ánh đèn, nhưng nghĩ lại hiện tại mặt nàng so với lúc hồng hào cũng quá kém, cảm thấy không đúng. Đang nghe Lâm Thanh Hàm nói chuyện, ánh mắt lặng lẽ quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng lúc nàng điều chỉnh động tác liền thấy được nàng thường dùng sức trên tay trái đè nặng lên bụng, nhíu chặt mày.
Hôm nay là sinh nhật Chu Tư Cầm, khẳng định Lâm Thanh Hàm sẽ uống rượu, chẳng lẽ đau dạ dày tái phát? Thấy cô nhíu mày, Lâm Thanh Hàm ngừng nói: “Làm sao vậy?”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, đôi mắt có chút đau nhức, hẳn là nàng đau lắm rồi, nếu không mặt cũng sẽ không trắng bệch, vẫn luôn đè bụng bên trái. Vậy mà còn ở bên kia ra vẻ giống như không có chuyện gì cùng cô nói chuyện phiếm nói đùa, nếu không phải chính mình để ý kỹ, căn bản là không thể biết.
Nàng chịu đựng không nói, cũng không làm nũng với cô, liền một mình yên lặng chịu đựng. Nỗi xúc động muốn trở về vẫn luôn quanh quẩn trong lòng, cô chịu đựng đau lòng, trầm giọng nói: “Trong nhà có chuẩn bị thuốc không?"
Lâm Thanh Hàm ngơ ngác nhìn cô, Khúc Mặc Thương vừa giận vừa đau lòng: “Vali mang về nước có ở đó không?"
“Hửm? Ở đây.” Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần.
“Em mở vali ra, ở ngăn phía trong túi chị có chuẩn bị thuốc cho em."
Thấy Lâm Thanh Hàm còn chưa phản ứng lại, Khúc Mặc Thương cau mày: “Em đau dạ dày phải không? Uống rất nhiều rượu sao?”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, một lát sau đột nhiên nở nụ cười, mi mắt cong cong nhìn người trong video đang tràn đầy đau lòng cùng lo lắng, nói không nên lời cảm giác trong lòng. Có lẽ chính là hạnh phúc, loại cảm giác suиɠ sướиɠ cùng thỏa mãn không áp chế được này làm nàng không thể kháng cự. Cảm giác được người yêu đau lòng, thật sự khiến người ta mê muội.
Khúc Mặc Thương thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, thần sắc cũng nhịn không được dịu xuống: “Đau đến choáng váng, cười cái gì, còn không đi tìm đi.”
Lâm Thanh Hàm để sát vào nhìn cô: “Sao chị có thể săn sóc như vậy?"
Khúc Mặc Thương có chút bất đắc dĩ, thúc giục nàng đi tìm thuốc. Nàng rời đi một lúc liền trở lại, trong tay cầm một hộp thuốc dạ dày, cười khẽ hỏi cô: “Chị bỏ vào lúc nào vậy, em cũng không biết.”
Khúc Mặc Thương bất đắc dĩ nói: “Lần đó có người đau dạ dày còn cậy mạnh, chị sợ em nhịn đau, liền mua một hộp bỏ vào vali của em, sau đó vội quá quên nhắc nhở em." Nói xong cô nhíu mày, lại thấp giọng nói: “Nên sớm nghĩ đến một chút, nhắc nhở em uống ít một chút.”
Nhìn thấy bộ dáng này của Khúc Mặc Thương, ánh mắt Lâm Thanh Hàm trở nên mềm mại: “Là chính em không chú ý, hơn nữa chị cũng đã chuẩn bị kỹ thuốc cho em rồi mà."
Trong lòng Khúc Mặc Thương rất không thoải mái, Lâm Thanh Hàm trở về chịu áp lực lớn, cô lại cách quá xa, ngoài gọi video cũng không có cách nào thay nàng làm bất cứ việc gì. Ngay cả khi nàng không thoải mái cũng không thể ôm nàng một cái hay rót cho nàng ly nước ấm.
“Em mau uống thuốc đi, hôm nay đừng vội công tác, đi nghỉ ngơi trước. Thức đêm cũng tổn thương dạ dày, ăn uống phải có quy luật, mỗi lần bận rộn là không nhớ ăn cơm.”
Lâm Thanh Hàm ngoan ngoãn uống thuốc, lại không muốn nghỉ ngơi chút nào, nàng chỉ muốn nhìn Khúc Mặc Thương. Nhưng nghĩ đến bên kia Khúc Mặc Thương mới hơn bốn giờ, đành khắc chế tâm tư muốn dính lấy cô, gật đầu: “Em đi nghỉ ngơi, chị cũng ngủ đi. Ngày mai chị còn có tiết học, đừng quá mệt mỏi."
Khúc Mặc Thương cũng không buồn ngủ, nhưng thân thể Lâm Thanh Hàm không thoải mái, cô muốn cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chỉ có thể dặn dò một hồi rồi kết thúc video.
Nhìn điện thoại trong tay, Khúc Mặc Thương âm thầm hạ quyết tâm, cô đến xin giáo sư hướng dẫn, mau chóng kết thúc việc học nghiên cứu sinh, bản thảo luận văn cũng đã có, chỉ cần vài lần sửa chữa hoàn thiện nữa thôi.
Sau khi Lâm Thanh Hàm nhậm chức thì phong cách rất quyết đoán, lãnh đạo trụ cột đều là những người đã làm việc nhiều năm ở Cảnh Thái. Điểm tốt là họ rất ổn định, có kinh nghiệm phong phú, phương diện quyết sách chưa từng có sai lầm lớn nào.
Nhưng họ cũng khiến rất nhiều sách lược quá mức bảo thủ, nhân viên trẻ tuổi quá ít, công ty thiếu sức cạnh tranh. Sau mấy tháng Lâm Thanh Hàm nhậm chức, nàng lập tức đề bạt vài quản lý mới ba mươi tuổi, tuy hành động này làm một vài lão nhân quản lý cấp cao kín đảo phê bình, nhưng hiệu quả cũng rất rõ rệt.
Quản lý thanh niên xuất hiện kéo theo một nhóm người với tinh thần tích cực, mang đến sức sáng tạo mạnh mẽ cho các bộ phận, toàn bộ bầu không khí ở Cảnh Thái đều bắt đầu thay đổi. Đương nhiên nàng còn trẻ, khẳng định sẽ có người trong lòng không phục. Trải qua vài lần biến động nhân sự trong đại, trong mắt những người bảo thủ đó nàng có chút không biết trời cao đất dày.
Tôn Nhã từ phòng trà đi ngang qua, nghe mấy nhân viên bàn luận, hơi nhíu mi, xem ra Chu Bác Thao cùng Lưu Khải Quang vẫn có ý kiến rất lớn với Tiểu Lâm tổng, ở trong văn phòng đều nhịn không được bàn tán.
Đem cà phê vào, sau khi gõ cửa bên trong truyền đến tiếng nói nhàn nhạt tiến vào. Lâm Thanh Hàm đang ngồi trước bàn làm việc xem văn kiện, áo vest màu đen vắt trên ghế da, tóc dài buông xõa rũ xuống một ít, áo sơ mi lụa trắng tôn lên dáng người lạnh lùng mà giỏi giang của nàng.
Mỗi lần nhìn Lâm Thanh Hàm đều là một lần thị giác được hưởng thụ. Tôn Nhã mỉm cười đem cà phê qua, thấy Lâm Thanh Hàm dừng bút, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng: “Lâm tổng, vài nhân viên trong công ty đều đang bàn luận chuyện điều động nhân sự hôm trước. Phó tổng giám và giám đốc Chu tựa hồ có nhiều dị nghị với quyết định của ngài. Điều động trở nên lớn như vậy có chút nóng vội quá hay không?”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn Tôn Nhã một cái, đóng bút máy trên tay lại, nhẹ giọng nói: “Nóng vội? Nóng vội chính là bọn họ. Tôi là người thuyên chuyển, chỉ cần làm tốt công việc, cho dù có nhiều đồn đãi vớ vẩn cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên trước mắt nên suy xét không phải nóng vội hay không nóng vội, mà là làm thế nào làm tốt chuyện của chúng ta."
Tôn Nhã hơi trầm ngâm, gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Lâm Thanh Hàm đứng lên, nhìn Tôn Nhã liếc mắt một cái: “Bất luận tôi có động hay không động, ở vị trí này đương nhiên sẽ có đồn đãi vớ vẩn, cho nên lưu ý nhiều một chút, nhưng cũng không cần quá mức để ý."
Thần sắc nàng quá mức bình tĩnh, ngữ khí cũng lộ ra một cỗ thản nhiên. Tôn Nhã nghe xong trong lòng nhịn không được cảm khái, tình cảnh này mà có thể nhìn nhận đến thấu triệt như vậy, thật sự là người mới hơn hai mươi tuổi sao? Ngẫm lại chính mình ở thời điểm vừa qua khỏi tuổi hai mươi, Tôn Nhã nhịn không được xấu hổ.
Đối lập như vậy, hai mươi tuổi chính mình ngoài nói chuyện yêu đương, thoát khỏi thân phận cẩu độc thân, thật là không chỗ nào bằng Tiểu Lâm tổng. Chỉ là... nhìn nàng Tôn Nhã lại cảm thấy đau lòng, một cô gái vừa mới hai mươi tuổi, đổi lại là người thường đã vô tư lự, làm tiểu công chúa du ngoạn nhân gian, nơi nào cần phải lão luyện thành thục cùng vất vả mỗi ngày như vậy.
Hơn nữa, Tiểu Lâm tổng như vậy khi nào mới có thể gặp được một người thương yêu nàng như bảo bối, lại lọt vào mắt nàng, có thể sưởi ấm khối băng hình người này đây.
Thăng chức đồng nghĩa trách nhiệm càng lớn, những chuyện cần xử lý cùng nhọc lòng cũng càng nhiều. Lâm Thanh Hàm không phải thần thánh, vừa mới tiếp nhận vị trí Phó tổng giám đốc cũng có áp lực không nhỏ, hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Mà Khúc Mặc Thương cũng vì sửa chữa luận văn cùng làm dự án, bận bịu đến trời đất u ám, nửa năm nay ngay cả gọi video cũng đều là xa xỉ.
Thậm chí đêm giao thừa, hai người cũng chỉ có thể gọi video trong chốc lát, ăn tết Khúc Mặc Thương không trở về, vẫn