Giữa tiết trời mùa đông, sương mù giăng kín đất trời, cả tòa thành Trường An đều chìm trong lớp sương mù trắng xóa lạnh giá.
Phủ Vĩnh Hầu ở phường Sùng Nhân vẫn ấm áp như mấy ngày xuân, như một thế giới khác
Vào một buổi chiều trong xanh, trên hành lang Noãn các, tám tỳ nữ mặc những chiếc áo mỏng nhẹ màu xanh biếc giống nhau, nâng chén sứ trắng sáng làm từ ngọc trong lòng bàn tay và lẳng lặng đứng chờ trước cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng lát sau, một bàn tay đeo vòng ngọc bội vươn ra ngoài, vén tấm rèm cửa lên nói: “Các ngươi đã chuẩn bị xong hết những việc đã giao chưa?”
“Kinh Trập tỷ tỷ xin cứ yên tâm, tất cả đều được chuẩn bị theo đúng sở thích của quận chúa rồi ạ.” Tỳ nữ đứng đầu trả lời vô cùng dứt khoát, chỉ vào từng món đồ nói: “Trong bình trà là nước hoa mai tuyết mới hái sáng nay, mới vừa đun nóng trên bếp xong, trong hộp đồ ăn có chè anh đào và bánh Tô Hoa đông lạnh. Tám món điểm tâm không món nào giống nhau, trong hộp hương cũng là loại hương “Rải Pháp Lam” phương Tây mới cống nạp vào mùa đông năm nay, ngay cả khăn cũng là loại khăn được làm bằng lụa nước mềm mịn nhất…”
“Trí nhớ cũng không tồi nhỉ…” Kinh Trập khen ngợi nàng ta, thầm đánh giá: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ tên A Xuân.”
“Từ giờ gọi là Cốc Vũ đi. Ta có chuyện cần ra ngoài một chuyến, ngươi tập trung một chút, đưa bọn họ vào hầu hạ quận chúa.”
Cốc Vũ mừng rỡ đáp lại, dẫn theo một hàng tỳ nữ bước qua ngưỡng cửa, đi về phía buồng ngủ.
Người mà bọn họ sắp hầu hạ là một quý nhân, là con gái của Ninh Quốc Công quá cố, biểu cô nương thuở nhỏ sống nhờ ở phủ hầu - Vĩnh Doanh quận chúa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù không phải nữ nhi của phủ hầu nhưng lại được hầu gia bảo bọc che chở hơn cả nữ nhi thực sự, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, được nuông chiều từ bé đến lớn, uống sữa nấu từ sen tuyết như uống nước, nghiền bột trân châu để nấu nước tắm, là người kén cá chọn canh nhất trong số các tiểu thư quý tộc trong tòa phủ hầu, thậm chí trong cả kinh thành này.
Không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì mà đuổi hết tất cả các tỳ nữ của Dao Quang các ra ngoài, chỉ giữ lại vị Kinh Trập tỷ tỷ khi nãy.
Những tỳ nữ mới tới này đều trong hoàn cảnh không trâu bắt chó đi cày, bọn họ vừa mừng thầm vì được chọn đi chính là một vận may lớn, lại phải lo lắng sợ lỡ có đi sai lỡ bước, ắt sẽ lại đi vào vết xe đổ của mấy người bị đuổi trước đó.
Cốc Vũ nghĩ đến đây, Cốc Vũ lại hơi căng thẳng, nhớ lại điều Kinh Trập từng dặn….
“Quận chúa không thích ầm ĩ, nhất là lúc vừa mới tỉnh ngủ, khi bước vào nhà nhất định phải im lặng không được tạo ra tiếng động, ra vào phải vòng phía sau quận chúa, tuyệt đối không thể khiến quận chúa chướng mắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Quận chúa thích sạch sẽ, nếu muốn đến gần quận chúa thì từ móng tay đến kẽ móng tay đều phải sạch bóng không một hạt bụi, người nào dơ bẩn dính bùn đất đừng nói đến gần quận chúa, đến cơ hội xuất hiện trước mắt quận chúa cũng không có.”
“Làn da quận chúa mềm mại, nếu đốt địa long quá khô sẽ dễ làm tổn thương đến da mặt của người, nhớ là không được cho dừng bánh xe nước trong các, phải luôn đảm bảo độ ấm vừa đủ trong phòng…”
Cốc Vũ thầm nhớ lại từng điều một và càng thêm tò mò, không hiểu rốt cuộc nàng quận chúa là cành vàng lá ngọc như thế nào mà lại có nhiều điều cần chú ý đến vậy?
Mỹ nhân nằm trên chiếc giường trong buồng ngủ là một tiểu nương tử trẻ tuổi, trên người khoác chiếc áo la sam mỏng màu vàng nhạt cùng với chiếc váy trắng sữa bên trong, bờ vai và cần cổ trắng mịn thấp thoáng sau tấm mạng che mặt nhẹ như sương mù, bộ ngực đẫy đà, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được những đường cong mỹ miều của da thịt.
Lại nhìn lên trên, mái tóc đen nhánh óng ả như lụa, khuôn mặt trái xoan trắng nõn như ngọc, môi đỏ mày đẹp trông tựa tranh vẽ, xinh đẹp chẳng khác tiên giáng trần.
Cốc Vũ nhìn đến ngẩn ngơ, bước chân bỗng trở nên loạng choạng, vội vàng đi tới bên cạnh giường, hơi vụng về dâng chén trà lên: “Quận chúa, mời người dùng trà.”
Tiếng leng keng do tay khẽ động vang lên, một bàn tay mảnh khảnh lại hơi mũm mĩm lười biếng nâng lên, nhận lấy chén trà.
Cốc Vũ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, đưa mắt dọc từ cổ tay trắng nõn sáng trong như tuyết nhìn lên trên.
Nàng ta lại thấy người trên giường khẽ cụp đôi mắt hạnh xuống, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nàng súc miệng xong lại đưa tay đặt lên thái dương, uể oải nhìn tỳ nữ đang chải tóc phía sau, trông có vẻ không ưng lắm.
Cốc Vũ vừa thu đĩa trà vừa cảm thấy tò mò, trong lúc lơ đãng, cuối cùng, một tiếng lạch cạch vang lên, chén trà rơi xuống gần mép giường.
Cốc Vũ hít sâu một hơi lạnh, còn chưa kịp tạ lỗi đã nghe thấy tiếng: “Đau ——”
Nàng ta vừa mới ngẩng đầu đã thấy tỳ nữ nắm chặt lược quỳ xuống: “Nô, nô tỳ vụng về, kéo tóc quận chúa… Xin quận chúa thứ tội!”
Tỳ nữ trong phòng ai nấy cũng cứng đờ người, không dám thở mạnh mà đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng từng người một cùng quỳ xuống như dập sủi cảo: “Quận chúa thứ tội…!”
Khương Trĩ Y nhíu mày khẽ kêu một tiếng, đặt bàn tay lên đỉnh đầu xoa dịu cơn đau, hàng mi dài đen nhánh từ từ cụp xuống, phát hiện trên tà váy có vệt nước mà nhắm mắt thở dài.
Không biết tại sao bản thân lại lưu lạc tới mức một tỳ nữ đắc lực cũng không có để sai bảo.
Nói đi nói lại, cũng tại quyển sách oan nghiệt kia.
*
Tháng mười một vừa lạnh vừa khô, Khương Trĩ Y không thích ra cửa hóng gió, lần trước cảm thấy quá rảnh rỗi buồn chán, khi nhìn thấy trong một hộp sách thời thượng mà hiệu sách Tam Dư nịnh bợ mua có quyển《Y Y truyện》, nàng cảm thấy hợp ý bèn tiện tay vồ lấy luôn.
Cuốn tiểu thuyết này cũng không mới mẻ cho lắm, kể về một mối tình được nên duyên trong lúc biểu cô nương ăn nhờ đậu ở kinh thành.
Mở đầu nói qua về việc cha mẹ cô nương kia đã chết, cô nương rơi vào hoàn cảnh không nơi nương tựa, phải nhờ cậy bà con, lúc vào phủ vô tình gặp được một thanh niên tuấn tú hơn người, và bắt đầu rơi vào lưới tình…
Vốn dĩ Khương Trĩ Y cảm thấy mấy màn kịch về biểu huynh muội này vô cùng nhàm chán.
Bởi vì bản thân nàng cũng là một biểu cô nương, mồ côi cha mẹ từ lúc bảy tuổi, được cữu cữu đón về ở tại phủ Vĩnh Ân hầu.
Đáng tiếc mấy biểu ca trong phủ không phải ai cũng tài giỏi hơn người, tướng mạo cũng hơi kỳ cục, mỗi khi xem mấy màn kịch biểu cô nương và biểu ca ân ái, ngước lên nhìn mấy biểu ca kia lại thấy mất hứng.
Có điều người mà biểu cô nương chung tình trong quyển《Y Y truyện》này không phải biểu ca, mà là bạn đồng môn của biểu ca trong thư viện, nhìn chung cũng có vẻ khá ngưỡng mộ nên Khương Trĩ Ý chọn cuốn tiểu thuyết đó để giết thời gian.
Nào ngờ đến lúc đọc cuốn tiểu thuyết mới biết, nội dung thực sự “hiển linh”.
Trong truyện, Y Y và vị thiếu niên anh tuấn kia rơi vào lưới tình của nhau rất nhanh, nhưng không biết có phải do hai người bọn họ xung khắc với nhau hay không, mà từ đó về sau, Y Y làm chuyện gì cũng không được thuận lợi.
Muốn gửi cho tình lang một bức thư thì bồ câu đưa tin lại chết.
Nhờ người hầu đưa tín vật cho tình lang, cuối cùng gã người hầu lại trở thành tín vật, cuỗm mất tiền bạc chạy trốn.
Khi lén lên xe ngựa đi gặp tình lang, kết quả vừa mới ra khỏi phủ, vừa giẫm được chân trước lên kiệu ghế thì kiệu ghế sụp, chân bị bong gân.
Khương Trĩ Y đọc đến đây thì cảm khái, may mà kiệu ghế sụp trước cửa phủ, không phải sụp trên đường đi, nếu không ở kinh thành, đường đường là một quý cô danh giá nổi tiếng lại bị bong gân, mất mặt muốn chết ——
Ngày hôm sau, nàng ra khỏi phủ, lúc xuống xe ngựa, mũi ủng rơi ra, rầm một tiếng, kiệu ghế tan tác bên đường.
“…”
Mọi người trên đường đồng loạt chuyển sự chú ý về phía nàng.
Dù sao thì trước đây Khương Trĩ Y chưa bao giờ gặp cảnh náo nhiệt như vậy, nàng kéo chiếc mũ có gắn mạng che mặt với vẻ mặt không biểu cảm, xoay người trở lại xe ngựa. Sau khi về phủ thì lặng lẽ ngồi thưởng thức một chén trà nhỏ trước gương trang điểm, không nói lời nào liền lập tức đuổi đầu bếp trong viện.
Nào ngờ, phải mất trọn một ngày, đám người không thông suốt kia dần mới hiểu được ý nàng, một nhóm người phi xe ngựa chạy đến dập đầu, nói tuyệt đối không phải tại nàng ăn nhiều, xin nàng hãy yêu quý cơ thể của mình, muốn phạt thì cứ phạt bọn họ đi.
Phạt bọn họ rồi, họ có thể nhặt sĩ diện rơi trên phố về cho nàng được không?
Khương Trĩ Y tức giận phất tay, kêu những người này quay về dựng mười cái kiệu ghế tường đồng vách sắt rồi cũng bỏ qua.
Mãi đến hai ngày sau, tâm trạng của nàng mới trở nên tốt hơn, nàng cẩm cuốn sách kia lên một lần nữa, lại đọc được Y Y đã may một bộ đồ mới để làm đẹp thì cuối cùng bộ đồ mới lại không cánh mà bay.
Lần này thậm chí Khương Trĩ Y còn chưa kịp cảm khái đã