Thứ rơi trên mặt đất chính là một bím tóc cuộn thành vòng tròn. Nói chính xác thì có hai lọn tóc, một lọn đen như mực, mềm mại bóng loáng. Một lọn tóc khác thì có màu nhạt, quăn xù thô ráp.
Nhưng lúc này, hai lọn tóc được tết thành một vòng, quấn chặt vào nhau.
Khi thấy bàn tay đang cầm khăn tay của Khương Trĩ Y không ngừng run lên, Kinh Trập vội vàng bước tới phía sau lưng nàng: “Quận chúa đừng lo, túi thơm này chưa chắc thật sự là phương thuốc dân gian gì đâu. Lần trước ghế kiệu của người bị hỏng, nhưng người cũng không bị trẹo chân. Lúc đó không phải trong truyện cũng chỉ ứng nghiệm một nửa hay sao? Chắc hẳn đại công tử chỉ có ý dùng tết tóc của người để kết tóc thôi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chỉ là ư?” Khương Trĩ Y nhướng đuôi lông mày, càng thêm run rẩy.
“Nô tỳ nói sai rồi... Cũng đúng, chỉ là cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, đúng là xui xẻo!”
Khương Trĩ Y ném chiếc khăn xuống mặt đất, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ thái dương.
Kinh Trập vòng về phía sau nàng, giúp nàng xoa bóp huyệt Thái Dương.
“Người yên tâm đi, nô tỳ đã sai người động tay ở trên phố. Lúc ấy đại công tử không hề phát hiện ra, lúc trở về Phủ mới phát hiện không thấy túi thơm. Lúc này đang vội vàng đi tới viện Huệ Phong của phu nhân.”
Kinh Trập: “Hay là chúng ta đi qua đó xem một chút?”
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi rửa sạch sự dơ bẩn dính trên tay, Khương Trĩ Y thay một bộ y phục để chống lạnh, lên kiệu đi ra khỏi Dao Quang các.
Đi xuyên qua hành lang, đi qua cầu, xuyên núi qua rừng, người hầu dọc đường đi nhìn thấy cỗ kiệu được mạ vàng, tất cả đều ngoài ý muốn dừng việc quét tước, cung kính lui ra hai bên đường.
Tuy quận chúa sống ở phủ hầu gần mười năm, nhưng cũng không quá thân thiết với người trong phủ.
Lúc đầu còn đỡ một chút, hầu gia thường xuyên dẫn tiểu quận chúa tới bên sân đi lại. Sau này, thỉnh thoảng hầu gia lại phải ra ngoài đi ban sai, quận chúa một mình ở phía Tây nơi hầu gia đặc biệt dành cho nàng. Cuộc sống hằng ngày của bản thân đều bình lặng, ngay cả việc tiếp xúc với phu nhân cũng không nhiều.
Quanh năm suốt tháng những người ở ngoại viện như bọn họ cũng không thấy quận chúa được mấy lần.
Cỗ kiệu băng qua từng nguyệt môn, đi tới bên ngoài viện Huệ Phong.
Một giọng nữ oán trách đứt quãng truyền đến trong gió: “Ta đã nói rồi... Hôm qua đã đeo đủ... Con lại không biết cất đi...”
Một giọng nam nhân trẻ tuổi phản bác: “Chẳng phải do con nghĩ rằng thời gian càng lâu, hiệu quả càng tốt sao...”
“Quận chúa tới!”Ma ma lớn tuổi với đôi mắt sắc lẹm ở trong viện lớn tiếng thông báo.
Khương Trĩ Y mím môi thành một đường thẳng, một tay nắm chặt lò sưởi cầm tay, một tay nắm cánh tay của tỳ nữ bước xuống cô kiệu.
“Sao quận chúa lại đột nhiên tới đây vậy, có chuyện gì quan trọng sao?” Ma ma lớn tuổi mỉm cười bước tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kinh Trập đi theo phía sau, cười như không cười liếc nhìn ma ma lớn tuổi kia một cái: “Xem Sài ma ma nói kìa, hình như quận chúa của chúng ta không có việc thì không thể tới à.”
“Làm sao có thể! Sáng sớm hôm nay phu nhân còn nói nhớ quận chúa, còn nói đã lâu rồi chưa gặp người...” Sài ma ma vội vàng đuổi theo, nhìn thoáng qua chính phòng ở phía trước hai người. Lúc này bà ta mới ân cần vén rèm cửa lên.
Phụ nhân phía trên mặc một bộ y phục lụa màu xanh, vạt áo dài thêu chỉ vàng rực rỡ, trâm vàng cài trên búi tóc, chuỗi hạt vàng rủ xuống hai tai, dáng vẻ ung dung phú quý. Tuy nhiên bởi vì vừa nãy mới lớn giọng kêu la, hiện tại hơi xấu hổ mà đỏ mặt tía tai.
Khi thấy Khương Trĩ Y bước vào bên trong, Chung thị lấy lại vẻ bình tĩnh cười nói: “Sao Trĩ Y lại tới đây?”
“Ta tới nói chuyện nhà với cữu mẫu thôi.” Khương Trĩ Y thuận miệng đáp một câu, liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh.
Hôm nay Phương Tông Minh mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh ngọc, nhưng khuôn mặt hốc hác, uể oải vàng như nến, bị màu sắc phú quý này bao bọc trông càng không có tinh thần hơn. Chỉ có một đôi mắt đục ngầu lúc thấy nàng bước qua bậc cửa lập tức sáng lên.
Khương Trĩ Y đè xuống sự ghê tởm đang nổi lên trong lòng, giơ tay nới lỏng dây buộc áo choàng.
Phương Tông Minh lập tức bước tới đón lấy: “Biểu muội đưa cho ta là được rồi.”
Khương Trĩ Y hất vạt áo choàng lên, tránh đi bàn tay của y. Sau đó tỳ nữ nhận lấy áo choàng và lò sưởi cầm tay.
Phương Tông Minh ho nhẹ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Hắn ta không phục bắt chéo hai chân.
Vị biểu muội này của hắn ta đã quen cái kiểu hất cằm nhìn người ta, gần mười năm rồi cũng xa cách như vậy.
Đáng tiếc, cho dù tự phụ thanh cao như thế nào cũng sẽ có một ngày phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân.
Bây giờ ngày đó cũng không xa, hắn ta cũng chỉ thân thiết với nàng trước, cũng không có gì to tát.
Chung thị cười ha hả hòa giải: “Vừa rồi cữu mẫu cũng đang nói chuyện nhà với biểu ca của ngươi đấy.”
Khương Trĩ Y ngồi xuống ghế hoa hồng, nhận lấy trà nóng mà hạ nhân dâng lên, nhẹ nhàng nâng tay cầm nắp trà gạt bọt trà vài cái: “Có việc gì quan trọng như vậy, làm cho cữu mẫu phải nổi giận.”
“Làm gì có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là biểu ca của ngươi không nghe lời, ta nói nó mấy câu.” Chung thị liếc nhìn con trai mình: “Nhìn xem, để biểu muội của con chê cười rồi.”
“Không có gì quan trọng thì tốt rồi, trên đường ta tới đây thấy đại ca hoảng loạn bước ra từ trong viện. Trong miệng còn nói muốn tìm đồ gì, ta còn tưởng trong nhà có kẻ trộm đó.”
Vẻ mặt của Chung thị bỗng cứng đờ.
Hai chân bắt chéo của Phương Tông Minh cũng thả xuống, nuốt nước miếng. Hắn ta và Chung thị liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Chung thị khẽ lóe lên, cười chỉ vào nhi tử mình: “Nó còn không phải vì chuyện này mới tìm ta nói chuyện sao! Hôm nay biểu ca của ngươi lên phố, làm mất một lá bùa bình an mà ta xin cho hắn tháng trước. Cũng không biết đã làm rơi ở đâu rồi, đành phải gọi thêm người tìm khắp nơi!”
“Chẳng qua chỉ là một lá bùa bình an thôi à, mất một lá thì tìm lá khác là được rồi?”
“Lá bùa này vất vả lắm mới cầu được từ chỗ Kiến Vi thiên sư, không xin được lá thứ hai đâui!” Chung thị oán trách nhìn nhi tử của mình.
Phương Minh Tông: “Đúng đúng đúng, biểu muội còn nhớ không, tổ mẫu của chúng ta lúc sinh thời cũng vô cùng coi trọng Kiến Vi thiên sư...”
“Tổ mẫu của chúng ta ư?” Khương Trĩ Y nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tổ mẫu của ta là Định An đại trưởng công chúa, biểu ca đang gọi ai vậy?”
“Nói nhảm cái gì đấy!” Chung thị nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nhi tử, quay đầu cười làm lành: “Cái miệng của biểu ca ngươi là vậy đấy, đừng nghe nó.”
“Nếu bùa bình an kia quý giá như thế thì nên mang theo sát bên người. Sao cữu mẫu lại nhờ đại biểu ca cất đi vậy?”
“Do thiên sư nói, sau khi mang đủ 30 ngày thì cất đi, như vậy mới đảm bảo bình an khỏe mạnh.”
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Khương Trĩ Y chậm rãi siết chặt chung trà trong tay, đặt lên bàn nhỏ: “Ta chỉ cảm thấy điều chú ý này thật kỳ lạ, đúng là làm khó đại biểu ca rồi.”
Sự căng thẳng của Phương Minh Tông đã biến mất, hắn ta đắc ý nhướng mày: “Người xem đi, biểu muội cũng nói điều này kỳ lạ. Con đã nói lá bùa bình an kia tất nhiên càng đeo lại càng bình an, không chừng đeo thêm vài ngày, không chỉ bình an khỏe mạnh mà còn có thể có nhân duyên mỹ mãn, ôm được mỹ nhân về nhà!”
Chung thị oán hận nhìn y: “Còn có mồm mép nói nhiều như vậy, còn không mau tìm đồ trở về!”
*
“Thừa dịp hầu gia đang đi ban sai ở phía Nam... Bọn họ điên hết rồi à!” Mãi đến khi Khương Trĩ Y trở lại Dao Quang các, Kinh Trập vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Vốn dĩ nàng ấy không tin trên đời thực sự có chuyện tàn ác như vậy. Nhưng mới vừa rồi quận chúa thử một chút, không chỉ có thể kết luận phương thuốc dân gian kia là thật, còn có thể kết luận được phương thuốc dân gia kia đã hết một tháng, sắp có tác dụng rồi.
Dựa theo như trong tiểu thuyết, từ nay về sau., quận chúa sẽ từ từ có tình cảm với đại công tử, cùng hắn ta...
Khương Trĩ Y nghĩ đến điều này, nhớ lại trong truyện có chữ “hòa hợp gắn bó” liền che cái dạ dày cuộn lên như biển gầm.
Kinh Trập vội vàng rót một ly trà nóng cho nàng, muốn mắng cái gì đó lại cảm thấy mắng cũng không thể nguôi ngoai cơn giận.
Mấy năm nay tuy quận chúa sống nhờ phủ hầu, lại có gia nghiệp của Ninh Quốc Công để lại chống đỡ, chưa từng dựa vào tiền tài trong phủ hầu.”
Ngược lại bởi vì quận chúa có huyết thống với hoàng gia, còn có Ninh Quốc Công lúc sinh thời có công. Vì vậy mấy năm nay phủ hầu thu nhập tăng lên không ít, chức quan của hầu gia cũng thuận thế nước lên thì thuyền lên.
Hơn nữa, hằng năm Dao Quang các đều nhận được rất nhiều vàng bạc ngọc thạch, lụa là gấm vóc. Mỗi khi có vài vị biểu tỷ biểu muội nhìn thêm một cái, quận chúa đều sẽ đưa cho bọn họ.
Có người biết quận chúa phóng khoáng, lười so đo với những lợi ích cực nhỏ, liền ỷ vào công ơn dưỡng dục mà ngày càng táo tợn qua từng năm, tính kế hút máu của quận chúa như thế nào. Hiện tại ngay cả người của quận chúa cũng không tha.
Kinh Trập: “Quận chúa, chúng ta mang những đồ vật đen đủi trong túi thơm này đem đi thiêu đi, xem cái ác linh này còn tác quái như thế nào!”
Sau khi Khương Trĩ Y uống hết một ly trà nóng, cuối cùng cơn ớn lạnh mới tiêu đi một chút, nàng nhíu mày xua tay ý bảo nàng ấy đi đi.
Nhưng khi thấy bím tóc đến gần ngọn nến, nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan đã.”
Nếu thiêu cái này, không phải thiêu xong cái này là đốt thành tro cũng bên nhau sao?
Hay là muốn nàng dù chết cũng không rời thứ đồ vật dơ bẩn này!
Khương Trĩ Y ngăn Kinh Trập lại, để nàng ấy trước hết gỡ bím tóc ra. Nghĩ tới trong truyện có lẽ sẽ viết biện pháp phá giải. Nàng lấy cuốn 《 Y Y truyện 》 từ trong tủ ra xem.
Trong truyện, sau khi phương thuốc dân gian được cữu mẫu chế thành, tình huống của Y Y và tình lang chuyển biến bất ngờ...
Ngoài biên quan đột nhiên báo tin khẩn cấp, tình lang của Y Y thân là tướng quân, vội vàng đi tới tiền tuyến ngăng địch, không thể không chia lìa với Y Y.
Cữu mẫu vô cùng vui mừng, nhân cơ hội này bàn với con trai về việc xung