“Lúc trước cữu mẫu tìm mọi cách cản trở chúng ta, nào là ngăn cản hai ta gặp mặt, phá hỏng tín vật của bọn ta...” Khương Trĩ Y nhíu mày khẽ chậc một tiếng: “Bây giờ ta đã quen rồi, hoàn toàn đàn áp được bà ta, không còn ai ngáng chân chúng ta được nữa, vậy thì tại sao huynh ấy lại mất hứng chứ?”
“Người vừa nói thế...” Cốc Vũ chợt lóe lên tia sáng bừng tỉnh đại ngộ: “Hình như tô tỳ hiểu được rồi...”
“Hửm?” Khương Trĩ Y dùng giọng mũi tùy ý đáp lại một câu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc Vũ suy tư, sắp xếp lại lời nói một phen: “Dựa theo lời nói của người, hôm ấy Thẩm thiếu tướng quân giận dữ vì hồng nhan tại phòng xử phạt chính là đang quyết tâm ra mặt thay người?”
“Đó là tất nhiên.”
“Nhưng ngài ấy còn chưa phán án xong thì người đã tra ra manh mối của án tử, tự mình giải quyết hết mọi chuyện, vậy thì ngài ấy còn làm gì được nữa đây?”
Trong phòng an tĩnh lại, Khương Trĩ Y trừng mắt, ngồi dậy.
“Cũng giống như nữ tử muốn trang điểm trước mặt người mình thích, nam tử cũng muốn bày ra dáng vẻ dũng mãnh vô song trước mặt người trong lòng. Hôm ấy người báo nô tì đến báo tin vui, chẳng phải giống như đang đổ một chậu nước lạnh lên đầu Thẩm thiếu tướng quân, làm tổn thương lòng tự tôn của ngài ấy, khiến ngài ấy không có đất dụng võ, không xứng với quận chúa người à?”
“Nói như vậy..” Con ngươi đen nhánh của Khương Trĩ Y nhẹ nhàng chuyển động, chầm chậm gật đầu: “Vậy ta đây đi tìm tự tôn về cho huynh ấy.”
*
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai nén hương sau, phường Thắng Nghiệp, bên ngoài cửa sau phía đông của Thẩm phủ.
Cốc Vũ cẩn thận đỡ Khương Trĩ Y xuống xe ngựa, nhìn phủ đệ xa lạ trước mặt nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, như vậy thật sự ổn chứ?”
“Không phải ngươi nói ta cần phải ra vẻ yếu thế để huynh ấy ra một chút sức lực giúp ta hả?” Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn nàng ta, cầm lấy tay nải Tiểu Mãn đưa tới, vác lên trên vai: “Thế nào? Đã giống như ta bị cữu mẫu đuổi khỏi nhà chưa?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác vác tay nải này lên giống như đi chạy nạn, nhưng quận chúa của các nàng vác lên như thể đang bày ra kiểu ăn mặc mới sắp thịnh hành ở Trường An.
Cốc Vũ và Tiểu Mãn rối rắm há miệng thở dốc.
“Quên đi.” Khương Trĩ Y xua tay, tự mình đi đến trước cửa: “Giống hay không cũng kệ, có lòng thành là được, các ngươi nhanh chân trở về đi, đừng đứng ở đây làm hỏng kế lớn của ta.”
Cách một cánh cổng, bên trong Thẩm phủ, người mặc một thân y phục dạ hành dừng lại bước chân, bàn tay khớp xương rõ ràng khựng lại ở chốt cài cửa.
“...Nhưng tại sao quận chúa lại không chịu vào cửa chính?”
Nguyên Sách nhướng mày, bàn tay định mở cửa rụt lại.
Ngoài cửa, Cốc Vũ và Khương Trĩ Y lưu luyến từng bước dặn dò Khương Trĩ Y vài câu, do dự ngồi lên xe ngựa rời khỏi.
Khương Trĩ Y dựa vào ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng trên đỉnh đầu đi lên bậc thang, cầm đồ gõ cửa gõ xuống.
Ba ngắn, ba dài, rồi một hồi ngắn.
Không ai đáp lại.
Khương Trĩ Y khom lưng ghé sát vào kẹt cửa, nheo mắt lại nhìn vào bên trong.
Nguyên Sách lặng lẽ nghiêng người tránh qua một bên.
Nhìn nửa buổi trời cũng không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, Khương Trĩ Y đứng thẳng dậy định đợi một lát, bước xuống lại cầu thang, cúi đầu dạo bước.
Nàng chuẩn bị tâm trạng một hồi, đứng yên trước cửa vừa cười vừa ngước mắt: “A Sách ca ca, rốt cuộc huynh cũng tới!”
Nguyên Sách ngập ngừng cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại nhìn cánh cửa rắn chắc trước mặt.
“?”
Không biết sao bên ngoài không còn nghe thấy câu nói gì nữa, tiếng dạo bước lại vang lên, người ngoài cửa hắng giọng rồi lại thay đổi thành một giọng nức nở: “A Sách ca ca, rốt cuộc huynh cũng tới...”
Nguyên Sách: “...”
Ngoài cửa, Khương Trĩ Y thở dài, xoa khóe mắt khô queo.
Từ trước đến nay nàng có một nói một, chưa từng có ai cần nàng diễn trò lấy lòng, dù có luyện tập mãi cũng không khóc được, giờ chỉ đành đọc thuộc lời thoại rồi thuận theo tâm ý thôi.
Khương Trĩ Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói lại một lần những câu đã bàn bạc với tỳ nữ trên đường: “A Sách ca ca, huynh cũng biết nếu huynh đến chậm một bước thì sẽ không còn nhìn thấy ta nữa.”
“Ta vốn tưởng rằng trong nhà xảy ra nhiều chuyện lớn như thế, chắc chắn cữu phụ sẽ vì việc nước quên tình nhà, lại không ngờ rằng ta mới là người bị bỏ rơi.”
“Ta xem như đã hiểu trong cái nhà ấy, cuối cùng ta vẫn chỉ là người ngoài, người thực sự biết đau lòng cho ta trên đời này chỉ có mình huynh thôi.”
“Hiện giờ ta bị cữu mẫu đuổi ra khỏi nhà lẻ loi một mình lưu lạc đầu đường không có chỗ để đi, đành phải đến đây nhờ cậy huynh, A Sách ca ca huynh…” Đọc trôi chảy đến đây, Khương Trĩ Y bỗng thay đổi giọng điệu, nở nụ cười vừa phải: “Có bằng lòng thu lưu ta không?”
“...”
Nguyên Sách lạnh mặt chắp tay sau lưng, xoay người trở về.
Đông viện bên kia, Thanh Tùng thấy Nguyên Sách vừa đi đã về thì ngẩn người hỏi: “Công tử, người không ra khỏi cửa ạ?”
Nguyên Sách đi vào trong phòng, chẳng buồn quay đầu lại: “Đêm nay dù lão Thiên Vương có đến cũng đừng mở cửa.”
*
Sắc trời dần dần sẫm tối, hoàn toàn vào đêm, tôi tớ cầm đèn mang theo vật dễ cháy thắp sáng tất cả đèn lồng trong hành lang.
Bọn hạ nhân nối đuôi nhau bắt đầu bận rộn, tới phòng bếp mang những món ăn nóng hổi mang vào noãn các, đợi người trong phòng dùng xong lại bước ra thu dọn bát đũa.
Bước chân ra ra vào vào mãi đến giờ Hợi mới chầm chậm dừng lại.
Trong viện lâm vào yên tĩnh, đêm khuya thanh vắng, khí lạnh trong không khí dần dần dày đặc, các viện đều đóng cửa sổ lại, đốt lửa than.
Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Thanh Tùng