Động tĩnh ở Dao Quang các nhanh chóng truyền khắp tòa hầu phủ.
Mắt thấy một đám hộ vệ và nô bộc già đằng đằng sát khí đi thẳng vào nhưng lại hơi thở thoi thóp nằm trở ra, Sài ma ma đi theo phu nhân mười mấy năm cũng bị nâng thẳng ra phủ, trong khoảng thời gian ngắn, gần như mỗi người bên ngoài Dao Quang các đều thấy bất an.
Hơn nữa những người hầu trong phủ Huệ Phong, từ nha hoàn sai vặt đến ma ma quản sự, ai nấy đều quặp đuôi lại làm người, ngay cả lớn tiếng cũng không dám, sợ nói sai gì đó bị Kim Ngô Vệ canh giữ ở cổng viện nghe thấy, truyền đến tai quận chúa thì người kế tiếp bị đè lên sập gụ chính là mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ sau giờ ngọ hôm ấy, Chung thị vẫn luôn ngất xỉu đến giữa đêm, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì thấy toàn bộ người hầu hạ bên cạnh đã thay đổi thành những gương mặt xa lạ, bản thân thì giống như bị giam cầm, cảm thấy chẳng còn hy vọng gì nữa lại hôn mê bất tỉnh.
Bên kia bệnh của Đại công tử còn chưa khỏi, bên này phu nhân lại ngã xuống... Nghĩ đến chuyện phu nhân lén lút vớt bao nhiêu thứ béo bở từ Dao Quang các, quận chúa đều không buồn liếc nhìn, chưa bao giờ xé rách mặt. Không ngờ khi nàng bắt đầu làm thật, chống lại hầu tước phu nhân lại chẳng khác gì nghiền chết một con kiến!
Toàn bộ hạ nhân trong phủ hoảng sợ ba ngày. Sau giờ ngọ của ba ngày sau, một chiếc xe ngựa có kí hiệu của Vĩnh Ân hầu đón gió sương tiến vào thành Trường An, ngừng bên ngoài cửa phụ của hầu phủ.
Một vị phu nhân ăn mặc mộc mạc phong trần mệt mỏi bước xuống xe ngựa, vội vàng đi vào Dao Quang các.
Trong Dao Quang các, Khương Trĩ Y ôm mèo dựa nghiêng trên giường mỹ nhân, sai Cốc Vũ rót một chén trà nóng cho vị phu nhân trước mặt.
“Lần trước Hầu gia vừa nhận được tin của ngài đã sốt ruột không thôi, hoảng hốt muốn trở về ngay. Thế nhưng chuyện Thánh Thượng giao cho cũng gấp không kém, thật sự không thể kéo dài công trình nên Hầu gia đã dặn dò thiếp mang phong thư tự viết và ấn tín này hồi phủ trước...” Nói xong, phụ nhân dâng lên một phong thư và một chiếc hộp gỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Trĩ Y nhận lấy lá thư từ tay Cốc Vũ, xé mở ra.
Cữu phụ của nàng có hai thiếp thất, mặc dù vị Hứa thị trước mặt này xuất thân không cao, tướng mạo cũng thường thường nhưng người ta và cữu phụ đều thích nghề mộc và kiến trúc, mỗi lần đi công tác, cữu phụ đều dẫn Hứa thị theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hầu gia nói, quả thật mấy năm nay phu nhân trong tối ngoài sáng đề cập với ông ấy gả người cho…” Hứa thị lược bớt cái tên Khương Trĩ Y không muốn nghe: “Hầu gia biết người không đời nào vừa ý cọc hôn sự này nên luôn phản đối. Lần này trước khi Hầu gia xa nhà, phu nhân lại nhắc một câu, Hầu gia mất kiên nhân buột miệng nói một câu ‘cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng’, không ngờ lại kích động phu nhân bước vào con đường bàng môn tà đạo, suýt nữa hại người...”
“Hầu gia bảo rằng, nếu ông ấy biết vậy đã chẳng làm, hận bản thân không xử lý tốt chuyện này, nói lần này chắc chắn sẽ làm chủ cho người.”
Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên khỏi bức thư: “Vậy thì đi xem vị cữu mẫu đó của ta thế nào rồi.”
Nàng thay một bộ y phục đơn giản, ngồi trên cỗ kiệu, dắt theo Hứa thị đi đến viện Huệ Phong.
Trong viện Huệ Phong, một đám hạ nhân miệng câm như hến, tay chân nhẹ nhàng quét tước, thấy cỗ kiệu dừng bên ngoài viện thì nín thở cúi đầu, cẩn thận liếc về phía phòng ngủ.
Khương Trĩ Y nương theo ánh mắt của mấy người đó, bỗng nàng nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng “choang” của bát sứ bị ném vỡ.
Ngay sau đó, một giọng nữ khuyên giải vang lên: “Xin phu nhân bớt giận, dù sao vẫn nên uống thuốc...”
Người nói chuyện là một vị thiếp thất khác của Vĩnh Ân hầu.
Năm đó sau khi Chung thị sinh ra một đứa con ốm yếu thì khó có thai, mắt thấy ngay cả Hứa thị cũng đã sinh hai đứa con trai, lại được trượng phu yêu thích nên bà ta cảm thấy uy hiếp, lập tức dâng nha hoàn hồi môn của mình lên cho trượng phu làm thiếp.
Có điều mọi chuyện không như mong muốn của Chung thị, hai cái thai của vị nha hoàn hồi môn này đều là nữ nhi.
Chung thị: “Trừ xin bớt giận ra thì ngươi còn nói được gì? Đồ vô dụng!”
Một tiếng kêu đau “ai da” vang lên, hình như nha hoàn hồi môn kia bị đẩy ngã ra đất.
“Nếu không phải năm đó bụng của ngươi không biết cố gắng thì ta làm gì phải lưu lạc đến nỗi bị một nha đầu không cha không mẹ gây khó dễ?”
Khương Trĩ Y khựng bước chân, Hứa thị dừng theo phía sau nàng, lắc đầu, lặng lẽ thở dài.
Ở trong phòng, Chung thị vẫn liên tục cằn nhằn, bà ta hít sâu một hơi: “Ngần ấy năm qua ta đều bị con nha đầu đó lừa, bề ngoài giả vờ sạch sẽ thanh cao không tranh giành với đời, sau lưng lại hao hết tâm tư muốn làm mất mặt ta! Nếu không phải hôm ấy ả ta vào cung dẫn cứu binh tới, cố ý đào bẫy hãm hại ta...”
“Bản quận chúa muốn làm mất mặt ai còn cần phải gài bẫy?”
Chung thị giật mình run lên một cái, đột nhiên ngước mắt, cảnh giác nhích người về phía mép giường, nhích đến nửa chừng giống như mất đi khí thế, ngồi thẳng sống lưng.
“Người mà ta nhìn một cái cũng ngại dơ còn chưa xứng để