Tỳ nữ tới được một lúc thì thư phòng lại sáng đèn. Khương Trĩ Y quấn chăn ngồi trên giường La Hán, nhấp từng ngụm nhỏ canh gừng trong chén. Cứ uống một ngụm lại liếc nhìn sang người cầm cuốn sách ở bàn đối diện một lần.
Nàng suy nghĩ miên man về câu “Nha hoàn của hồi môn” vừa rồi của y, bỗng nhiên chén canh gừng càng uống càng ngọt, vị nước đường ngọt lịm cả lưỡi.
Nếu y đã thừa nhận đây là nha hoàn của hồi môn của nàng, vậy thì lần này về kinh thành hẳn là y sẽ chuẩn bị cầu hôn nàng đúng không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y chống cằm nhìn người đối diện, nghĩ tới nghĩ lui lại không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Nguyên Sách nhướng mày rồi nâng cuốn sách lên che mặt.
… Chỉ là không cẩn thận nói ra tâm tư thầm kín thôi mà, có cần ngượng ngùng thế không?
Khương Trĩ Y thở dài nhìn đi chỗ khác. Nàng nhẹ nhàng gõ hai ngón tay lên chiếc bàn trà nhỏ, chán chường đánh giá cách bài trí trong phòng.
Thư phòng này được chia thành hai, ngăn cách bởi bức bình phong tranh sơn thủy vẽ mười hai non sông. Phòng ngoài có một chiếc kệ cổ trưng bày đồ sứ, một kệ sách ba tầng với hai ngăn kéo. Phía sau chiếc bàn là bức tranh vẽ hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại và một bức chữ, bên trên viết hai chữ to “Yên Không”.
Ở ngoài không nhìn được hết gian phòng phía trong, nhưng nhìn xuyên qua bức bình phong giờ đã được gấp lại có thể lờ mờ thấy một chiếc giường La Hán, rộng hơn một ít so với cái giường mà cô đang ngồi, bên cạnh đó còn một chiếc bàn Bát Tiên, phía trên có bày một bàn cờ.
“A Sách ca ca.” Đột nhiên Khương Trĩ Y tràn đầy hứng thú, đặt chén trà xuống: “Chúng ta chơi cờ một lát nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đối diện dựa lưng vào ghế, lấy cuốn sách che mặt, khoanh tay bất động giống như đang ngủ say.
“A Sách ca ca?” Khương Trĩ Y lại gọi một tiếng.
Nguyên Sách nhấc tay, ngón trỏ chỉ về phía sau.
Khương Trĩ Y nhìn theo hướng anh chỉ thì thấy được chữ viết trên tường —— “Không”.
“…”
“Thôi được rồi.” Khương Trĩ Y nghiêng đầu, dựa người vào chiếc bàn trà. Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì trò chuyện một lát cũng được!”
Người ở đối diện lại không nhúc nhích nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Trĩ Y tự biên tự diễn: “Từ khi huynh về kinh thành tới giờ, hai ta chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau lần nào cả, hay là huynh kể ta nghe một ít chuyện ở biên giới đi!”
“Cô Tang khác với Trường An lắm nhỉ? Huynh đã quen ở chỗ đó chưa?”
“Ta ở nhà chán lắm, ra ngoài cũng chỉ làm mấy chuyện buồn tẻ, ngồi nhớ huynh còn thú vị hơn nhiều……”
“…” Nguyên Sách chậm rãi giơ tay rồi lại chỉ về phía sau.
Khương Trĩ Y nhìn lên và thấy một chữ khác viết trên tường — “Yên”.
“…”
Cả phòng chỉ còn lại tiếng nổ lách tách của đốm lửa nhỏ trên than hồng.
Khương Trĩ Y không nói nữa, nàng buồn chán dựa vào giường, ngẩn người nhìn chằm chằm lò than bên cạnh.
Nhìn ánh lửa chập chờn, cơn buồn ngủ lại vây lấy nàng. Không biết qua bao lâu, Khương Trĩ Y đã rũ đầu xuống, chậm rãi ngã xuống giường.
Nguyên Sách cúi đầu, cuốn sách đậy trên mặt rơi vào lòng bàn tay, y liếc mắt nhìn về phía đối diện.
Người trên giường có mái tóc đen nhánh trải dài như lụa, hàng lông mi dài tĩnh lặng rủ xuống, lười biếng dựa vào gối, cuộn người lại như một con mèo. Thỉnh thoảng nàng còn chép miệng, có vẻ ngủ rất ngon.
… Rõ ràng nàng tới đây là có mưu đồ, thế mà giờ lại ngủ trước mặt y không chút phòng bị.
Nguyên Sách yên lặng nhìn chăm chú người trên giường một lúc, sau đó y day mi tâm, như thể cuối cùng thì đêm dài này cũng kết thúc.
Vừa lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Cốc Vũ và Tiểu Mãn ba chân bốn cẳng chạy tới phủ nhà họ Thẩm, vào phòng thì lập tức định khom người hành lễ.
Nguyên Sách lạnh lùng ra hiệu im lặng rồi chỉ về phía đối diện.
Cái miệng này mà tỉnh lại thì không biết sẽ lải nhải bao lâu.
Hai tỳ nữ hiểu ngay tắp lự, nhẹ bước đi đến bên giường La Hán, vươn tay ra rồi lại khựng lại, giống như sợ chạm vào sẽ đánh thức Khương Trĩ Y nên không biết phải làm sao.
Nguyên Sách nhíu mày rồi đi lên phía trước, xua tay ra hiệu tránh ra, sau đó y khom người, một tay nâng cổ, một tay vòng qua đầu gối nàng rồi bế bổng nàng lên.
Làn tóc đen như thác nước xõa xuống, những sợi tóc mơn trớn mu bàn tay khiến y cảm giác như có cả đàn kiến đang bò nhốn nháo.
Đôi tay Nguyên Sách hơi cứng đờ. Y cong ngón tay rồi nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu và quay người bước ra ngoài.
*
“… Thẩm thiếu tướng quân bế người vào phòng rồi tự mình đặt người lên giường, cuối cùng còn sợ người nằm đè lên tóc mà tình cảm vén tóc của người nữa!”
Sáng hôm sau, ở phòng Tây Sương, Khương Trĩ Y vừa thức dậy đã được nghe Cốc Vũ kể lại những gì xảy ra sau khi nàng ngủ đêm qua bằng một giọng điệu vô cùng sống động.
Khương Trĩ Y ngồi trên giường với mái tóc buông xõa, nghe được nhưng lời này thì đôi mắt ngái ngủ sáng bừng lên: “Thật sao?”
“Không thể sai được! Tiểu Mãn cũng thấy mà, đúng không?” Cốc Vũ quay đầu nhìn về phía sau.
Tiểu Mãn đang bưng đồ rửa mặt thì ngẩng đầu lên.
Nếu nàng ta nói đúng thì cũng không đúng lắm…
Ví dụ, hình như tóc của quận chúa không phải được vén ra mà là bị kéo ra. Thẩm thiếu tướng quân cũng không có “tình cảm” mà dường như thấy đống tóc đó khá phiền phức…
Đối diện với ánh mắt chờ mong của Khương Trĩ Y, Tiểu Mãn ấp úng gật đầu: “… Thưa quận chúa, đại khái là vậy.”
Cốc Vũ thích nịnh nọt để dỗ nàng vui vẻ, còn Tiểu Mãn lại là một người thành thật.
Khóe miệng của Khương Trĩ Y nhếch lên, cúi đầu vuốt tóc, giương mắt hỏi: “A Sách ca ca dậy chưa?”
“Đêm qua Thẩm thiếu tướng quân chơi với người khá muộn nên giờ vẫn chưa dậy.”
Gương mặt Khương Trĩ Y phơi phới gió xuân, hớn hở bước xuống giường, ngồi xuống trước gương trang điểm, thúc giục: “Vậy vừa đúng lúc, mau tới trang điểm cho ta đi.”
Tiểu Mãn với Cốc Vũ lấy ra một đống hộp trang điểm mang từ nhà qua.
Khương Trĩ Y chọn một cây trâm từ hàng trâm đính ngọc, ướm lên búi tóc để thử rồi nói muốn cái này. Sau đó nàng lại cúi đầu chọn kiểu hoa điền* (hoa đỏ vẽ giữa mày trong phim cổ trang), khi đã chọn xong thì vừa lòng ngả người ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, để hai người tự thu xếp.
Khương Trĩ Y: “Đêm qua ta không ở trong phủ, trong phủ còn yên ổn chứ?”
“Phu nhân thì vào Phật đường, Kim Ngô Vệ cũng được người đưa trở về trong cung rồi nên trong phủ nào có người dám hỏi đến chuyện của người nữa. Ai biết cũng đều vờ như không biết.” Cốc Vũ đang búi tóc cho nàng, chợt nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, có chuyện này. Trịnh Huyền truyền tin, nói Kinh Trập tỷ tỉnh lại rồi, tỷ rất lo lắng cho người nên muốn nhanh chóng về kinh thành.”
Khương Trĩ Y mở mắt: “Không được làm vậy!”
Vì Kinh Trập bị thương một số chỗ, cần dùng thuốc giảm đau nên mấy ngày nay nàng ấy vẫn luôn nửa tỉnh nửa mê ở y quán của Trịnh Huyền. Trước đây Khương Trĩ Y đã sai người đưa tiền bạc và hai tỳ nữ qua đó để chăm sóc cho nàng ấy.
Gân cốt nàng ấy bị tổn thương cũng đã một trăm ngày, thầy thuốc nói giờ nàng ấy còn không đứng dậy được chứ đừng nói đến trèo đèo lội suối đi về, đi thế chỉ có nước tàn tật.
“Truyền lời ta rằng chuyện bọn cướp trên núi đã được giải quyết, ta với A Sách ca ca cũng ổn rồi nên bảo nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, chừng nào chưa tung tăng nhảy nhót được thì không được phép động đậy!” Khương Trĩ Y nói xong lại xua tay sửa lại: “Thôi, tạm thời đừng nhắc đến A Sách ca ca, từ trước đến giờ vẫn luôn là nàng ấy vất vả thay ta truyền tin cho A Sách ca ca, giờ đã liệt giường mà vẫn phải lo lắng cho chuyện hôn sự của ta thì không hay.”
Cốc Vũ vâng dạ: “Người cũng đã tới phủ nhà họ Thẩm để ở thì làm gì có chuyện hôn sự này không thành. Chúng nô tỳ nghĩ sắp phải đổi xưng hô thành cô gia rồi!”
Bên kia Tiểu Mãn mới vừa vẽ mày cho Khương Trĩ Y xong thì ngước mắt liếc nhìn ngoài cửa sổ, buột miệng nói: “Cô gia ra rồi kìa!”
“?” Trước cửa phòng, Nguyên Sách vừa bước một chân vào trong thì hoài nghi ngẩng đầu lên, mặt lộ rõ vẻ để phòng.
Khương Trĩ Y nhìn ra ngoài, đứng dậy với búi tóc mới chải được một nửa, vội vàng mở cửa: “A Sách ca ca!”
Nhóc sai vặt đang quét tuyết trong sân ngẩng đầu lên thì chợt thấy một