“Người ở đây làm gì?”
Đôi mắt lạnh băng của Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng qua tấm bình phong nghiêng ngả.
Cơn buồn ngủ mơ màng trên giường khi nãy của Khương Trĩ Y thoáng chốc bay cái vèo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng trước đây người đang đứng trước mắt là người nàng luôn thầm thương trộm nhớ, luôn đối xử với nàng rất đỗi dịu dàng. Trong khoảnh khắc này, Khương Trĩ Y lại cảm giác mình đang bị một con sói hung ác lạ lẫm ghim chặt, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Nàng vừa mới tỉnh từ cơn mơ ngủ, vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Nhưng nàng chỉ phản ứng chậm hơn thôi mà người đối diện đã mất kiên nhẫn, nhấc mũi giày giẫm lên tấm bình phong đổ dưới đất, đá văng đống sứ vỡ kia.
Tiếng vỡ loang choang vang lên, Khương Trĩ Y run rẩy bịt tai lại. Nàng nhìn y bước từng bước về phía mình, vô thức lùi lại về sau, chợt đầu gối đụng phải thành giường, nàng ngã khuỵu xuống chiếc giường La Hán đằng sau.
Nguyên Sách đứng trước giường rũ mắt nhìn xuống, bàn tay nắm chuôi kiếm đặt trên hông dần siết chặt lại.
Nhìn những đường mạch xanh mảnh dưới cần cổ trắng như tuyết đang ngẩng lên của người trên giường, dường như y đã thấy được hình ảnh làn da mỏng manh đó bị dao cứa rách, máu tuôn như suối…
“Ngươi dữ vậy làm gì, làm người ta sợ chết đi được…” Đôi mắt mở to của Khương Trĩ Y tràn ngập sự sợ hãi, hai vai co rúm lại nhìn hắn.
Hình ảnh đỏ tươi trước mắt bỗng rút đi như thủy triều, bàn tay rút kiếm của Nguyên Sách ngừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Trĩ Y hoang mang quan sát y, bĩu môi nói: “Sao? Ngươi muốn cãi nhau với ta à?”
“...”
Y đã giết biết bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên y đã sắp rút kiếm ra rồi mà lại bị người ta cho là tới cãi nhau.
Tốt nhất là bây giờ nàng ta đang giả ngu, nếu không, làm nhục y thì được, nhưng kiếm của y thì không.
“Cãi nhau hả?” Nguyên Sách giữ chuôi kiếm, tức giận vừa cười vừa gật đầu: “Cãi nhau…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta chưa tới cãi nhau với ngươi thì thôi, thế mà ngươi đã đánh đòn phủ đầu rồi…” Khương Trĩ Y bĩu môi, nói rồi nàng đứng dậy, vươn vai xong lại chống nạnh, bước lớn về phía trước: “Thế được thôi, cãi thì cãi luôn đi, vừa hay ta đang bực không có chỗ xả đây!”
Nguyên Sách cầm kiếm lùi về sau một bước, bất lực cúi đầu xuống.
Không ngờ một người chỉ cao đến vai y lại có khí thế áp đảo y như vậy. Mà áp đảo người ta xong còn ra vẻ tủi thân, bĩu môi làm bộ như sắp khóc tới nơi nữa chứ!
… Một mình nàng cân hết cả hai vai xấu lẫn tốt luôn rồi.
Nguyên Sách đè mạnh ngón tay cái lên vỏ kiếm, nhẫn nại híp mắt lại: “Người bực cái gì? Người có cái gì mà bực?”
“Sáng nay ngươi nói một đống thứ kỳ quái, sao ta không bực cho được? Ngươi nói rõ ra cho ta, cô nương ngươi đón tới hôm nay có phải là nhân tình nơi biên quan của ngươi không?”
Nguyên Sách nhìn về hướng phòng Đông Sương một cái, nhướn mày: “Phải thì đã sao?”
Khương Trĩ Y há hốc mồm, không thể tin được mà nhìn y.
Phải thì đã sao?
Sao huynh ấy có thể dễ dàng thốt ra một câu vô liêm sỉ thế chứ…
“... Ngươi làm thế là đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ đấy!”
“Có mới nới cũ thi ít nhất phải có cũ trước, xin hỏi quận chúa, thần với người có “cũ” gì thế?”
Khương Trĩ Y nghẹn họng, nàng bỗng cảm thấy màn này hơi quen thuộc, giống như ngày nàng gặp phải sơn phỉ tỉnh lại trong quân doanh vậy, nghe thấy y nói… Thần có quan hệ gì với quận chúa hả?
Nếu lúc đó trong doanh trướng có người ngoài thì nàng sẽ nghĩ là y đang sĩ diện, diễn trò qua mắt người khác, nhưng khi nãy Mục Tân Hồng đã biết điều lui ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn hai người họ.
Nàng sợ rằng không còn cái cớ nào để có thể lừa mình dối người nữa rồi…
Chuyến hồi kinh lần này, y chưa từng đối xử tốt với nàng, cho dù là ở nơi không người cũng luôn miệng hai tiếng “quận chúa” xa lạ, không nhắc tới nửa chữ chuyện cũ!
Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một hơi, nén nước mắt nhìn đi chỗ khác. ‘
Nhìn đi chỗ khác, nàng chợt nhìn thấy một miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm nằm trong đống mảnh vỡ kia ở đằng sau y.
Phối với dây treo xanh nhạt, trên miếng ngọc trắng trong suốt có khắc một chữ “Y”.
Như nắm được thóp, Khương Trĩ Y chỉ vào nó: “Ngươi nói không có gì cũ với ta, vậy miếng ngọc bội này là gì?”
Nguyên Sách quay đầu lại, cúi xuống nhìn: “?”
Khương Trĩ Y đứng dậy nhặt ngọc bội lên, giơ lên đưa tới trước mắt y: “Đây là tín vật ta tặng ngươi, ngươi đừng hòng trở mặt không nhận!”
Diễn kịch suốt ngày chưa đủ, còn phải kèm theo đạo cụ nữa. Nguyên Sách mất kiên nhẫn nhắm mắt lại, không nghe nổi mấy lời nhảm nhí này nữa.
Cãi nhau còn mệt hơn giết người nữa.
“Tín vật tặng thần sao?” Nguyên Sách mở mắt ra, lấy ngọc bội từ trong tay nàng, giận tái mặt ném về phía góc tường.
Tiếng loảng xoảng vang lên, miếng ngọc bội đã vỡ vụn như chiếc bình sứ kia.
Nguyên Sách: “Vậy bây giờ thần ném rồi, quận chúa đã hài lòng chưa?”
Khương Trĩ Y sững sờ nhìn chăm chăm vào miếng ngọc bội vỡ tan tành kia, ánh mắt như không dám tin vào mắt mình, phải mất một lúc lâu nàng mới bừng tỉnh.
Giống như đột nhiên rơi từ trên cao xuống, trái tim như rơi tự do xuống vực sâu, những giọt nước mắt Khương Trĩ Y cố nén đã chực trào.
“Được…” Một lát sau, nàng từ từ quay lại, hai mắt đẫm lệ gật đầu với y: “Nếu đã như vậy, từ ngày hôm nay, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không bao giờ gặp lại nữa!”
Nói rồi nàng quay người vừa khóc vừa chạy ra ngoài, không buồn quay đầu lại lấy một lần.
Thư phòng chợt trở lại vẻ yên tĩnh.
Gân xanh nơi huyệt thái dương của Nguyên Sách giật giật, y quét mắt nhìn đống hỗn độn trước mắt, giơ tay hất vạt áo.
Thanh Tùng vội vàng chạy vào: “Công tử, khi nãy là tiểu nhân hoa mắt rồi sao? Quận chúa đã đi lâu rồi mà, sao lại chạy ra từ trong thư phòng ngài…”
Cơn lửa giận Nguyên Sách vừa mới nén xuống chút lại bốc thẳng lên đầu: “Ngươi còn hỏi ta à?”
Thanh Tùng sợ sệt rụt cổ lại, cúi đầu xuống.
“Một người to lù lù như thế ở trong thư phòng, người ở trong viện suốt ngày không hề hay biết gì, giờ còn tới hỏi ta nữa hả?”
Thanh Tùng vội vàng cầm chổi đi thu dọn đống bừa bộn nhằm tạ tội, hắn quét đến góc tường bỗng ngừng lại.
“Ấy, đây chẳng phải là ngọc bội của công tử sao?”
“Ngươi đang nói cái…” Nguyên Sách quay đầu qua bỗng dừng lại: “Ngươi nói cái gì?”
“À, tiểu nhân không nói ngài, tiểu nhân nói đại công tử!” Thanh Tùng chỉ vào đó: “Đây hình như là miếng ngọc bội mà trước đây đại công tử rất thích…”
Nguyên Sách chầm chậm rũ mắt xuống, nhìn mấy mảnh ngọc vỡ, khẽ ngập ngừng phút chốc, y chớp mắt: “Ngươi nói lại lần nữa đi?”
“Đúng thế, đây là miếng ngọc bội của đại công tử!”
Sau thời gian một nén hương, Thanh Tùng đứng ở bên cạnh bàn trường kỷ, mồ hôi đầm đìa ghép những mảnh ngọc vỡ lại thành hình, ngoại trừ một nét phẩy của chữ “Y” không biết bay chỗ nào chưa tìm được, gần như đã có thể nhìn được hình dáng ban đầu.
Mục Tân Hồng ở bên cạnh tròn mắt: “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Hoàn toàn chắc chắn, tiểu nhân vẫn nhớ rõ ràng, nửa năm trước khi đại công tử xuất chinh thường ở nhà vuốt ve miếng ngọc bội này, tiểu nhân thấy kỳ lạ nên hỏi ngài ấy thích miếng ngọc này đến vậy tại sao trước giờ chưa từng đeo, đại công tử nói ngày ấy suốt ngày đi chơi đá gà, đeo ra ngoài dễ