Lúc thắp đèn trong noãn các Dao Quang các, Cốc Vũ và Tiểu Mãn nhìn người đang khóc lóc lăn qua lăn lại trên giường, hai người đứng trước giường trợn to đôi mắt nhỏ với vẻ lúng túng không biết làm thế nào.
Sau khi dùng bữa trưa ở phủ nhà họ Thẩm hôm nay, Thanh Tùng nhiều lần cầu xin và dỗ dành, luôn miệng tiễn khách theo lệnh của công tử, quận chúa cảm thấy phiền nên bảo Tiểu Mãn đội nón che mặt giả thành nàng rời khỏi phủ nhà họ Thẩm, còn mình thì lặng lẽ ở lại xem rốt cuộc Thẩm thiếu tướng quân đưa cô nương như thế nào về.
Trước khi Cốc Vũ và Tiểu Mãn đi đã dặn đi dặn lại rằng quận chúa có chuyện gì nhất định phải phái người thông báo cho họ, nào ngờ quận chúa lại đã tự mình khóc lóc chạy về!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày thường quận chúa ra ngoài không phải xe ngựa thì cũng ngồi kiệu, không cần thiết thì hai chân không cần chạm đất, phải đau lòng nhường nào mới dùng chân đi chứ?
Trời lạnh thế này, thấy quận chúa về trong bộ dạng mũi, tai đỏ bừng, vừa tiến vào phòng thì lớn tiếng khóc, nước mắt dàn dụa như mưa…
Lẽ nào bắt gian thật rồi sao?
“Quận chúa, đã xảy ra chuyện gì?” Đợi Khương Trĩ Y khóc một lúc lâu, Cốc Vũ mới dám cẩn thận cúi người xuống hỏi.
“Huynh ấy thay đổi rồi… Huynh ấy đã không còn là A Sách ca ca của trước đây nữa…”
“Sách nói “Chỉ thấy người mới cười, nào nghe người xưa khóc” quả không sai…”
“Huynh ấy có người mới rồi thì… thì cũng thôi đi…” Khương Trĩ Y khóc thút thít, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào nói đứt quãng: “Huynh ấy còn ném… còn ném vỡ tan tín vật định tình ta đưa cho huynh ấy…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc Vũ ngạc nhiên: “Sao có thể như vậy chứ?”
Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một hơi, túm chặt vạt áo của mình: “Thứ huynh ấy ném nào phải ngọc bội, mà là trái tim này của ta…”
Cốc Vũ vội vuốt lưng cho nàng: “Quận chúa ngàn vạn lần đừng khóc mà tổn hại thân thể, không đáng vì một nam tử phụ bạc đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy! Trông Thẩm thiếu tướng quân giống người, không ngờ lại như vậy…” Tiểu Mãn không nói được những lời oán trách nho nhã như quận chúa, nhịn hồi lâu thốt ra một câu: “Người như vậy không phải con người!”
Cốc Vũ: “Đâu chỉ không phải con người, đúng là, đúng là chẳng là thá gì!”
Một tỳ nữ vội vàng từ bên ngoài tiến vào, dừng bước bên cửa, ngó vào bên trong với vẻ sợ mất hồn mất vía: “Vậy… nếu như Thẩm thiếu tướng quân chẳng là thá gì muốn gặp quận chúa thì quận chúa có gặp không ạ?”
Khương Trĩ Y ngừng rên rỉ, gương mặt xinh đẹp chậm rãi ngước dậy: “… Ngươi nói gì?”
“Thẩm thiếu tướng quân tới phủ tìm quận chúa, hình như nói là có hiểu lầm gì với người, người thấy thế nào?”
Nước mắt Khương Trĩ Y ngừng rơi, nháy mắt trong đầu hiện ra gương mặt hung thần ác sát đó, còn cả bàn tay dứt khoát ném ngọc kia.
“Hiểu lầm sao? Hiểu lầm lớn nhất của ta với huynh ấy chính là ta nghĩ rằng huynh ấy khác với những kẻ bạc tình công thành danh toại liền vứt bỏ chính thê kia!”
Cốc Vũ: “Đúng thế! Chân trước đuổi quận chúa chúng ta ra khỏi cửa, chân sau nói hiểu lầm gì chứ? Quận chúa của chúng ta là người y gọi thì tới đuổi thì đi sao?”
“Nhưng lúc này Thẩm thiếu tướng quân còn đang đợi ở cửa, nhìn sắc mặt như thâm thù đại hận ấy…”
Khương Trĩ Y chợt cảm thấy tức cười.
“Huynh ấy còn tới với vẻ thâm thù đại hận sao? Người ức hiếp người khác không phải huynh ấy sao? Rõ ràng là huynh ấy gây chuyện trước…” Khương Trĩ Y lau nước mắt, tức đến không còn muốn khóc: “Ngọc nát tình đứt, tình cảm của ta và huynh ấy đã hết từ khoảnh khắc huynh ấy ném vỡ ngọc kia, để huynh ấy thiên trường địa cửu với nhân tình mới của huynh ấy đi!”
Đêm khuya, thư phòng phủ nhà họ Thẩm đèn đuốc sáng trưng. Nguyên Sách mặt đen như than ngồi trước thư án, một tay cầm nhíp, một tay cầm muôi múc keo bong bóng cá, nhìn chằm chằm đống ngọc vỡ nát thành nhiều mảnh kia.
Y đổ keo vào cạnh của ngọc vỡ, dùng nhíp ghép hai mảnh ngọc lại, kẹp cố định một lúc, hai mảnh dính vào nhau rồi kẹp thêm một mảnh, động tác lặp đi lặp lại nhiều lần…
Lạch cạch, hai mảnh đẳng trước đã dính lại.
“…”
Không biết đã là lần thứ mấy y dán hỏng, cuối cùng Nguyên Sách đặt đồ trong tay xuống.
Mục Tân Hồng và Thanh Tùng quỳ trên đất nghe thấy một tiếng cạch này, ngẩng đầu ngó thì nhìn thấy Nguyên Sách buông vạt áo, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, chấp nhận một đôi tay dính đầy keo.
Mục Tân Hồng: “Thiếu tướng quân, ngài đi nghỉ đi, đến khi ti chức tìm được mảnh ngọc thiếu đó sẽ dính thay ngài.”
Thanh Tùng: “Ngọc này trơn khó cầm chắc, lại ném tới mức như vậy, hay là mời thợ chuyên về ngọc tới sửa?”
Mục Tân Hồng hung hăng lườm hắn: “Đấy là tín vật riêng tư, lúc trước đại công tử cực kỳ đề phòng, còn đề phòng cả ngươi, bây giờ ngươi muốn ầm ĩ để mọi người đều biết sao?”
Thanh Tùng vốn đau lòng vì mình bị lừa nhưng vẫn cúi đầu ồ một tiếng, dụi đôi mắt đã tèm nhèm, quỳ rạp xuống, tiếp tục mò mẫm tìm mảnh dấu phẩy của chữ “Y”.
“Ôi… Đều tại hôm nay ta ăn gan hùm tim gấu, lại dám đuổi quận chúa đi, đây nhất định là báo ứng ông trời dành cho ta…”
Mục Tân Hồng đấm bóp cái chân đã tê rần rồi lết gối tới chỗ chưa tìm: “Theo ngươi nói như vậy, trước đó ta cũng không ít lần giúp thiếu tướng quân đuổi quận chúa, e là gặp báo ứng còn nhiều hơn ngươi!”
Hai người vừa nói xong, chợt thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thì thấy Nguyên Sách đang cáu kỉnh nhìn họ.
… Cũng phải, hai người ở đây so cao thấp gì chứ, luận về mức độ gặp báo ứng, thiếu tướng quân đứng hai thì không ai dám đứng nhất.
Nguyên Sách đứng trước cửa sổ hít thở một lúc rồi nhíu mày quay đầu chỉ đống ngọc vỡ kia: “Nhất quyết phải hành hạ món đồ này sao?”
Hiện giờ việc gấp trước mắt là giải thích rõ chuyện “nhân tình mới” kia với quận chúa, đừng để quận chúa bình tĩnh lại rồi nghĩ thông suốt, phát hiện không phải “tình lang thay lòng” mà là “tình lang đã thay người”.
Nhưng giờ quận chúa đóng cửa không gặp, nói cái gì mà ngọc nát tình đứt, nghĩ lại mấu chốt vấn đề nằm ở miếng ngọc này.
Thanh Tùng: “Bây giờ nếu không đi trước dỗ quận chúa nguôi giận, sợ là ngay cả cơ hội giải thích cũng không có…”
Nguyên Sách nhắm mắt lại, quay về phía Mục Tân Hồng: “Không phải ngươi cưới vợ được mấy năm rồi mà? Không có cách… Dỗ nào sao?”
Mục Tân Hồng: “Ta đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, sao có thể đi dỗ nữ nhân?”
Nguyên Sách khẽ nhướng đuôi lông