Khi gió lớn nổi lên, đám đông binh lính lao ra từ dưới hầm quán trà, cánh tay Khương Trĩ Ý vẫn cứng đờ không nhúc nhích gác trên bệ cửa sổ, không chớp mắt nhìn con đường vắng tanh.
Người đứng xem bên đường xôn xao, chụm đầu lại chỉ trỏ bàn tán không biết có chuyện gì.
Kinh Trập vội kéo Khương Trĩ Y đang ngây người vào trong, bước lên kéo cửa sổ lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng ồn ào huyên náo được ngăn cách ngoài cửa sổ, phòng riêng trở nên yên ắng.
Sắc mặt Khương Trĩ Y hết trắng rồi lại xanh nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, nửa ngày trời mới hoàn hồn, chậm rãi quay đầu lại: “Y… vừa nói gì cơ?”
Kinh Trập khẽ ho một tiếng: “Thẩm thiếu tướng quân hỏi người còn uống ly trà này không, người không nói gì nên y đi mất rồi…”
“Câu trước cơ.” Khương Trĩ Y túm khăn tay vịn cửa sổ.
“Hình như, hình như y không nhận ra người…”
“Y không… y không nhận…” Khương Trĩ Y tức đến bật cười: “Y đánh trận đến mù cả mắt rồi à?!”
“Chắc là do mấy năm nay người lớn lên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn quá nên Thẩm thiếu tướng quân mới nhất thời không nhận ra!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ý là lúc trước bản quận chúa không chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn sao?”
“Thế chắc là y nhận ra người rồi…” Kinh Trập cố nghĩ tiếp: “Nhưng y không dám uống trà của người nên mới vờ như không quen người, bỏ đi cho người tức?”
“Thế nghĩa là ta ngu nên bị y bỡn cợt à?”
Khương Trĩ Y thở phì phò để bình ổn nhịp thở, về chỗ ngồi xuống.
Kinh Trập vội đi theo rót trà, liếc mắt thấy quyển “Y Y truyện” trên bàn, chợt hiểu ra kịp phản ứng lại: “Tiểu thuyết nói phải dùng bội kiếm của nam chính phá giải chiêu thức, mà hình tượng nam chính được viết lại là Thẩm thiếu tướng quân, ban nãy người muốn xem thanh kiếm đó của Thẩm thiếu tướng quân nên mới cố tình mời y lên quán sao?”
“Nếu không thì trên người y có gì đáng để ta nhìn thêm chứ?”
Khương Trĩ Y nhấp một ngụm trà cho đỡ tức, ngồi một lúc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được.
Nếu là lúc trước, lúc nàng nói câu thứ nhất y sẽ khịa lại, nói câu thứ hai sẽ không nhịn được bực mình lên lâu, nhưng nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh ban nãy của Thẩm Nguyên Sách, nàng nhất thời không chắc rốt cuộc y có không nhận ra nàng thật hay không, hay là đánh trận xong lại đổi tính.
Khương Trĩ Y vẫy tay sang bên cạnh: “Gương soi.”
Kinh Trập lấy chiếc gương đồng nhỏ mang theo bên người giờ ra trước mặt nàng.
Khương Trĩ Y xoay trái ngó phải nhìn ngắm, sau đó giang tay ra cúi đầu nhìn chính mình một lúc.
Mình đẹp từ nhỏ đến lớn, đẹp bền bỉ không thay đổi, đẹp đến mức trước sau như một, mắt mù mới không nhận ra thật chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kinh Trập: “Lát nữa Thẩm thiếu tướng quân vào cung gặp hoàng thượng rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cả Trường An chỉ một mình y có kiếm, bản quận chúa cứ phải chọn y à?” Khương Trĩ Y cầm quyển tiểu thuyết lên đặt sang bên cạnh: “Không phải quyển tiểu thuyết này viết cái gì thì cái đó linh nghiệm sao? Bây giờ ngươi đến hiệu sách Tam Dư bảo hắn ta đổi nam chính đi!”
*
Buổi chiều, một chiếc xe ngựa gắn rèm châu báu, khắc hoa khảm ngọc dừng trước cửa quân doanh vùng ngoại ô kinh thành.
Trong xe ngựa, Khương Trĩ Y ra vẻ phát điên đến run cả người, nén giận mặt mũi sa sầm.
Mới sáng ra không biết tạo nghiệt gì mà sau khi ra khỏi quán trà lại gặp trắc trở với hiệu sách Tam Dư.
Ông chủ lại nói trước giờ chưa từng thấy quyển “Y Y truyện” này, đoán chắc là quyển này chưa được chỉnh sửa, nhầm lẫn nên mới bỏ vào trong hộp đưa đến hầu phủ, nói là chắc chắn sẽ tìm cho ra nguồn gốc, tìm ra quyển tiếp theo hoặc là người viết truyện sẽ đưa đến hầu phủ ngay.
Đợi đến khi tìm được, e là nàng cũng không cứu được nữa, bây giờ đến đạo quán Thái Thanh một chuyện, đổi sang hỏi chuyện Trương đạo trưởng xem.
Kết quả không hiểu sao lời Trương đạo trưởng nói giống hệt như đạo sĩ trong tiểu thuyết, nói nếu muốn chọn hung khí thì nên chọn bảo kiếm chìm trong máu, nhuốm máu càng nhiều càng tươi thì hiệu quả càng tốt.
Nói phải nhuốm máu “tươi”, ai có thể “tươi” hơn Thẩm Nguyên Sách vừa trở về từ chiến trường?
Ra khỏi đạo quán, Khương Trĩ Y ngồi trong xe ngựa bình tĩnh suốt nửa canh giờ, lòng thầm niệm tám trăm lần “không nhịn cái nhỏ mưu lớn sẽ loạn”, bắt đầu từ đây…
Trừ cấp tướng ra, biên quan không được ở lại trong thành, nghe nói sau khi Thẩm Nguyên Sách xuất cung, còn chưa kịp quay về phủ đã đến ngoại ô kinh thành sắp xếp những thuộc hạ đi theo y trở lại Huyền Sách quân.
Ngoài cổng quân doanh, binh lính đang trực thấy ngự tứ lệnh bài Kinh Trập đưa thì vội đi vào thông báo.
Kinh Trập quay lại xe, đội chiếc mũ lụa rủ đến thắt lưng cho Khương Trĩ Y: “Cách phá giải này phải tự mình làm, người chịu khó đi một chuyến, lát nữa thấy Thẩm thiếu tướng quân nhớ phải nhẫn nhịn một chút.”
Nhịn thôi, cả đời cũng chỉ có một lần này, đến khi vượt qua vụ này rồi, cả đời này nàng sẽ không chủ động đến cửa nhà Thẩm Nguyên Sách nữa.
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, khom người xuống xe ngựa.
Vùng đất ba mặt giáp núi một mặt giúp với nước, không khí quẩn quanh mùi bùn đất lạnh lẽo, vừa ra khỏi xe, Khương Trĩ Y không khỏi cầm khăn che mũi, vừa giẫm lên băng ghế xuống kiệu đã dừng lại.
“Quận chúa.” Kinh Trập nhỏ giọng nhắc: “Không nhịn cái nhỏ mưu lớn sẽ loạn.”
Khương Trĩ Y giơ một chân ra, nhìn đôi giày trắng đến chói mắt của mình rồi lại nhìn mũi giày sắp chạm vào bùn, rụt chân lại cắn răng nói: “Điều này còn chịu được thì có gì mà không chịu được chứ?”
Hộ vệ ngầm hiểu, lấy một cuộn thảm nhung trắng như tuyết dự bị sau xe ngựa rồi vung lên.
Thảm nhung lăn đi thành một đường thẳng từ xe ngựa đến quân doanh.
“…” Trong quân doanh, những binh lính bận rộn chớp mắt nhìn theo, ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy thiếu nữ trên xe ngựa khoác một chiếc áo choàng lông cáo trắng, bên trong là bộ váy tỏa ánh sáng lung linh, dưới lớp váy là đôi giày mũi vểnh đính trân châu. Đứng từ trên cao ngắm nhìn “con đường Tiên Vân”, nàng hài lòng nâng bước vào quân doanh, lúc đi màn lụa mỏng trên mũ phất phơ theo gió, ngọc bội đầy người phát ra tiếng kêu.
Phó tướng to cao khỏe khoắn trong cung cũng sững sờ, suýt nữa thì giẫm trúng cọc, dừng lại một lúc rồi nhanh chân bước lên trước: “Mạt tướng Mục Tân Hồng tham kiến quận chúa!”
Khương Trĩ Y đang đứng giữa quân doanh, nhìn doanh trướng dựng bên kia mà giật mình.
Tuy Thẩm gia không phải danh gia vọng tộc nhưng năm đó khi Thẩm Tiết Sứ phát tài nhờ quân công cũng đã xem như vươn lên trở thành quý tộc mới, từ nhỏ Thẩm Nguyên Sách đã được vui sướng thoải mái, bây giờ lại có thể sống ở nơi cẩu thả lộn xộn thế này, thế là thay da đổi thịt trở thành người khác sao?
Kinh Trập bước lên trước nói với phó tướng: “Quận chúa cảm động trước ơn cứu mèo sáng nay của Thẩm thiếu tướng quân nên mang lễ đến cảm tạ, không biết Thẩm thiếu tướng quân có ở trong doanh không?”
“Thiếu tướng quân…” Phó tướng họ Mục nhìn ngó xung quanh: “Chắc là ra ngoài doanh trại quan sát rồi.”
“À, vậy bản quận chúa đến không đúng lúc rồi.” Ngoài miệng Khương Trĩ Y nở nụ cười nhạt đầy lạnh lùng, khóe miệng dưới lớp màn mũ hơi cong lên.
Với quan hệ của Thẩm Nguyên Sách và nàng, nếu người này biết nàng muốn gì, không đối đầu với nàng cũng không tệ rồi, hoàn toàn không thể như nàng muốn được. Hôm nay nàng không định công khai mượn kiếm, ban nãy còn đang nghĩ xem nên xử lý Thẩm Nguyên Sách thế nào rồi mới ra tay, trước mắt bớt đi một bước.
Thấy binh khí bày bên ngoài cũng không đáng tiền lắm, Khương Trĩ Y bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, nhắm chuẩn đại trướng giữa doanh như hạc giữa bầy gà.
Kinh Trập nhìn ra ý của Khương Trĩ Y: “Vậy các ngươi có chỗ nghỉ chân không?”
“Cái này… Người cũng thấy đấy, trướng trong doanh còn chưa dụng lên hết…”
“Đó không phải là trướng đã dựng xong rồi sao?”Kinh Trập chỉ ra đằng sau hắn ta.
“Đó là trướng của thiếu tướng quân, e là không phù hợp lắm…”
“Trời đông giá rét, dù thiếu tướng quân của các ngươi ở đây cũng phải mời quận chúa của chúng ta vào giữ ấm, ngươi lại ở đây ra sức chối từ, quận chúa lạnh đến ốm thì ngươi chịu trách nhiệm được không?”
Một tiếng “bộp” khẽ vang lên, Mục Tân Hồng run lên, sờ chỗ sau lưng bị cục đá ném trúng, chậm rãi nghiêng đầu.
“Cái này…” Mục Tân Hồng thử nhìn vào khe hở trên màn trướng: “Hình như là không chịu trách nhiệm được?”
Cái này mà còn hình như à?
Thiếu tướng quân không dạy các ngươi rằng quận chúa là nhất phẩm, ngay cả y cũng thấp hơn nàng ba cấp sao?
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, Mục Tân Hồng vội quay đầu lại khom người làm tư thế mời: “Chịu trách nhiệm không nổi, chịu trách nhiệm không nổi… Mời quận chúa theo mạt tướng.”
Quả nhiên là lính của Thẩm Nguyên Sách, xem ra đầu óc trống không thông minh lắm.
Khương Trĩ Y nhìn người này bằng ánh mắt khó hiểu, giẫm trên thảm nhung bước về phía trước, chờ Mục Tân Hồng vén màn lên cho nàng, nàng đứng ở cửa liếc mắt nhìn xung quanh.
Doanh trướng sáu cạnh lấy một tấm vải ngăn thành hai nửa, nửa phía trong không nhìn thấy, chắc là nơi nằm nghỉ ngơi, bên ngoài bày một cái bàn, một sa bàn, một dãy binh khí cùng với…
Liếc mắt thấy giá đỡ thanh kiếm bằng gỗ mun đứng một mình cạnh giá đỡ binh khí, ánh mắt Khương