Sau một nén nhang, Kinh Trập vất vả bảo vệ Khương Trĩ Y đi lên nhã gian nằm ở lầu ba của quán trà.
Cửa sổ vừa đóng lại, ngăn cách với tiếng huyên náo sôi động ngoài đường lớn, cuối cùng không gian cũng yên tĩnh lại rồi.
Khương Trĩ Y bám lấy cánh tay Kinh Trập thở hổn hển, nàng ngước mắt nhìn trên tấm mành sa mỏng manh trước mặt, thấy có giọt nước đáng nghi còn đọng trên đó mới nhớ ra đống nước miếng văng tung tóe trên đường ngồi xe ngựa tới quán trà, nàng liền cảm thấy đầu óc quay cuồng cả người chếnh choáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kinh Trập vội vàng giữa chặt nàng lại, tay chân nhanh nhẹn cởi bỏ nón đội cùng mành che đã bẩn của nàng xuống, còn trải thảm lông sạch sẽ lên bàn ghế trong nhã gian, đổi hết nước trà và cốc chén có sẵn trong phòng từ trước, sau đo mới dìu nàng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh cửa sổ.
Khương Trĩ Y thở hổn hển, nàng cầm khăn gấm lên che mũi: Xông mùi hương gì vậy, hôi chết đi được.
Quán trà này đã sớm đông khách, nhã gian này còn trống cũng là do ban nãy mới có vài vị công tử thế gia rời đi.
Nếu không phải những người này nhận ra Khương Trĩ Y, định lấy lòng nàng thì e rằng bọn nàng ngay cả chỗ dừng chân cũng không có, trước mắt chỉ đành tạm thời chấp nhận thôi.
Kinh Trập nhanh nhẹn thổi tắt một bát nam hương của khách vừa xông: Quận chúa, có cần mở cửa sổ cho tản bớt mùi không?
Mở cửa thì lỗ tai khó chịu, đóng cửa thì mũi khó chịu, dù thế nào thì cả tai và mũi đều chịu khổ như nhau.
Kinh Trập xoay người chống cánh cửa sổ lên, nghe xem nên làm thế nào để dỗ Khương Trĩ Y bớt giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra nếu hôm nay đổi lại không phải vị tướng quân khoe khoang rầm rộ kia mà là người khác thì có lẽ quận chúa đã không giận đến thế, nhưng người này lại cứ phải là vị lang quân Thẩm gia.
Vị lang quân Thẩm gia này cậy có cha là tiết độ sứ Hà Tây, trước giờ luôn xử sự lỗ mãng ngỗ ngược trong kinh thành, đi đến đâu cũng bày ra điệu bộ ngông cuồng cà nhỗng.
Vốn dĩ quận chúa luôn cảm thấy không thuận mắt với hạng người hay sinh sự như hắn, cũng chỉ bởi vì một con dế mà sinh thù oán với Thẩm lang quân, từ đó hai người đối đầu với nhau như nước với lửa.
Mỗi lần gặp mặt nhau, một người cao ngạo chế giễu, một người nhiệt tình châm biếm, một lời không hợp thì một kẻ phất tay áo lên kiệu, một kẻ vén bào lên ngựa, không ai chịu nhường ai.
Hai người này, một bên là hoàng thân quốc thích, một bên gia tộc nắm binh quyền trong tay, mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng hòa giải, dần dần trở thành chiếu lệ, nhà nào muốn bình an mở yến tiệc đều ghi nhớ, bữa tiệc đó hoặc là mời họ Khương thì không được mời họ Thẩm, mà có họ Thẩm thì không được có họ Khương xuất hiện.
Quy tắc ngầm này đã diễn ra trong suốt một thời gian dài, mãi tới khi Hà Tây đột nhiên bùng lên chiến sự, xuất hiện tin dữ nói rằng Thẩm tiết sứ chết trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm lang quân phụng thánh mệnh nhanh chóng chạy ra tiền tuyến, lần đi này kéo dài tới ba năm.
Ba năm này, hai người họ người Nam kẻ Bắc, cũng coi như là sống yên ổn với nhau.
Nhưng quả thật vị Thẩm lang quân này giống như khắc tinh của quận chúa nhà bọn họ, hôm nay vừa mới về kinh, chân còn chưa kịp bước vào kinh thành lại ngáng đường quận chúa!
Hừm, các ngươi nói xem, đừng nói là Vĩnh Doanh quận chúa cũng tới nghênh đón Thẩm Nguyên Sách đấy? Cửa sổ vừa được chống lên, giọng nói của một nam nhân trẻ tuổi lập tức truyền tới, chính là mấy vị công tử vừa từ nhã gian này đi ra, bọn họ đang tám chuyện với nhau ở sát vách.
Khương Trĩ Y vừa cầm tách trà lên, động tác chậm lại, nàng nghiêng đầu nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập: Mấy tên này nói nhăng cuội gì vậy, để nô tỳ ra...
Sao có thể! Chẳng phải lúc trước hai người họ căm hận nhau thiếu điều muốn bóp chết đối phương hay sao? Hơn nữa với thân phận của vị quận chúa kia, Thẩm Nguyên Sách hắn cũng xứng sao? Một giọng nam cao hơn phản bác.
Khương Trĩ Y tính nói gì đó lại thôi, nàng ra hiệu cho Kinh Trập bình tĩnh chớ nổi nóng, đồng thời siết chặt tách trà trong tay, chậm rãi đưa lên miệng.
Đó chẳng phải chuyện xưa rồi hay sao, bây giờ đâu như thế nữa, ngươi nhìn tình cảnh dưới lầu kìa, xe hoa của quận chúa đi ngang qua cũng đâu có khoa trương đến vậy?
Cho nên Thẩm Nguyên Sách dựa vào cái gì mà cậy quyền cậy thế?
Ngươi không biết chuyện hắn dẫn năm ngàn nhân mã đuổi giết ngược lại tám vạn tinh nhuệ phía Bắc, còn dọa Bắc Đình Vương dâng sớ xin hàng cả đêm sao?
Mấy năm này, Khương Trĩ Y sống theo kiểu hai lỗ tai không nghe chuyện bên ngoài cửa sổ, những người bên cạnh nàng cũng biết điều không hề nhắc đến cái tên Thẩm Nguyên Sách trước mặt nàng, quả thực nàng đã không hề quan tâm đến chuyện y làm gì ở Hà Tây.
Chỉ biết lúc đó Hoàng bá bá phái y đến Hà Tây, là bởi y là con trai duy nhất của Thẩm Tiết độ sứ, ngoài mặt nói là ra tiền tuyến để ổn định lòng quân, nói trắng ra chỉ coi y như một bình hoa, đâu kỳ vọng y có thể nối nghiệp cha, dẫn binh đánh trận chứ?
Sau đó y ở lại Hà Tây, nghĩ lại chẳng qua cũng vì đi theo con đường cũ của cha mình, tiếp tục sống cảnh quần là áo lụa trong quân ngũ mà thôi.
Cơ mà giờ nghe thấy lời này, sao lại giống như y đã trở thành một vị đại thần có công cứu Hà Tây khỏi tay kẻ địch vậy?
Khương Trĩ Y thà tin lợn biết trèo cây còn hơn tin Thẩm Nguyên Sách đáng tin cậy.
Đừng có nói dóc vậy chứ! Thẩm Nguyên Sách hắn cũng đâu phải Đại La thần tiên, tám vạn người ư? Mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng đủ dìm chết hắn, còn có thể giết ngược lại sao?
Thế mới nói ngươi chỉ nói đúng một nửa, chính mắt cha ta đọc được tin báo trận đó, lúc đó năm ngàn quân của chúng ta bị bao vây, viện trợ còn cách xa tít tắp, đích thân Thẩm Nguyên Sách dẫn quân phá vòng vây đó.
Đúng là đúng ở chỗ đó không phải là giết ngược, cha ta nói Thẩm Nguyên Sách ngay từ đầu đã đuổi giết được tám vạn người tinh nhuệ kia, là tự hắn lấy mình làm mồi nhử địch vào tròng! Nghe nói lúc đó đánh giết một ngày một đêm, nước sông chảy phía dưới ấy à, chậc chậc chậc, toàn là máu.
Bao nhiêu người như vậy mà trong một ngày một đêm đã giết sạch được sao?
Hình như là dùng cách gì đó trước, phát ra một trận đại hồng thủy...
Kêu mấy người đọc nhiều sách một chút đi, không biết phải không, kế đó gọi là đoạn hà yêm địch*.
*Đoạn hà yêm địch: Chặn lại nước sông để dìm chết địch.
Không phải, Thẩm Nguyên Sách cũng đâu có đọc sách, sao hắn biết mấy thứ đó?
Nàng cũng không biết làm sao Thẩm Nguyên Sách biết, điều kỳ lạ là... sao nàng giống như cũng biết mấy kế sách đó nhỉ?
Ngươi có cảm thấy... Khương Trĩ Y nhìn sang Kinh Trập: Chuyện này nghe quen lắm không?
Kinh Trập gật đầu, lấy từ trong ống tay áo ra cuối Y Y Truyện: Hình như chúng được viết trong cuốn sách này...
Khương Trĩ Y chớp mắt, ngạc nhiên nghi ngờ cầm lấy cuốn sách, giở đến trang ghi lại chiến tích từ lúc nhập ngũ của nam chính, lướt nhanh xuống dưới...
Lấy thân làm mồi chặn sông dìm địch.
Một mình cưỡi ngựa xông vào địch doanh.
Vạn dặm tập kích lấy đầu kẻ địch.
Một thân cô độc tiến vào Bắc Đình.
Nói như vậy... Giọng nam sát vách lại vang lên: Mấy lời đồn bên ngoài nói Thẩm Nguyên Sách một mình cưỡi ngựa xông vào địch doanh, vạn dặm tập kích lấy đầu kẻ địch, một thân cô độc tiến vào Bắc Đình đều là thật ư?
...
Khương Trĩ Y từ từ ngẩng đầu lên, nàng và Kinh Trập nhìn nhau.
Kinh Trập: Quận chúa, chẳng lẽ những gì trong cuốn sách này hiển linh rồi ư?
Khương Trĩ Y nhấc tay lên ngăn nàng ấy, mặt không cảm xúc gấp cuốn sách lại, ngồi im một lúc, hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi mở sách ra.
Trước mắt nàng vẫn là giấy trắng mực đen rõ ràng.
Khương Trĩ Y rủ mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào bốn chữ "A Sách ca ca, cẩn thận đặt xuống bàn.
Không phải cuốn sách này hiển linh.
Chắc hẳn là do chiến trận ở Hà Tây xảy ra trước rồi mới viết nên cuốn sách này, cho nên sự việc được viết trong sách không hề linh nghiệm, mà vốn dĩ nó đã lấy vết tích chuyện của Thẩm Nguyên Sách làm hình mẫu.
Nam chính của cuốn Y Y Truyện này, chính là Thẩm Nguyên Sách.
... Sao lại có thể viết về Thẩm Nguyên Sách chứ?
Khương Trĩ Y không thể tin được mà lật giở cuốn sách này hết lần này tới lần khác, đọc một lượt từ đầu đến cuối, vẫn không thể nhìn ra... một A Sách ca ca dũng cảm gan dạ, sát phạt dứt khoát, trên sa trường điên cuồng đánh giết khiến kẻ địch nghe tên đã sợ tới kinh hồn bạt vía lại có chút liên