Vào ban đêm, đám mây dày đặc bay thấp xuống mặt đất, gió bắc thổi qua, bông tuyết bay lả tả, xoay vòng rồi chầm chậm rơi xuống ngói lưu ly xanh trên đỉnh Dao Quang các.
Dưới mái ngói, giữa ánh nến lấp lánh của cây đèn mạ vàng trong phòng ngủ, một người ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế đang vội vã đi lại: “Ý ngươi là, đêm nay ta không gặp được A Sách ca ca nữa?”
“E là như vậy…” Mắt thấy Khương Trĩ Y mong trăng mong sao cả ngày, lại bỏ ra đúng một canh giờ để chải chuốt trang điểm, Cốc Vũ ấp a ấp úng nửa ngày mới mở miệng được: “Có lẽ là do phu nhân phát hiện người từng trèo ra ngoài từ cửa sổ nên lần này đã niêm phong tất cả cửa sổ rồi, đừng nói là chúng ta không ra ngoài được, ngay cả tin tức cũng không thể truyền đi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm trước khi gặp phải sơn tặc, gần như toàn bộ hộ vệ thân tín của Khương Trĩ Y đều bị thương, nha hoàn theo bên cạnh Kinh Trập vì đánh lạc hướng sơn tặc mà cũng bị thương ở quận lân cận ngoài trăm dặm. Nàng ấy được người có lòng tốt đưa về y quán bản địa cứu chữa, tạm thời chưa trở về đô thành được.
Một Dao Quang các lớn như vậy, đường đường là quận chúa mà bên cạnh chỉ còn lại vài người mới không trải việc, trong chốc lát không ai được việc.
“Ngưu lang chức nữ cũng được gặp nhau một lần mỗi năm, ta đã đợi ba năm, cữu mẫu lạ phá hỏng chuyện tốt của ta…!” Khương Trĩ Y giậm chân, không tin bước đến trước cánh cửa đóng chặt, thử giơ tay dùng sức đẩy…
Đúng rồi, cữu phụ của nàng nhậm chức tại công bộ, đam mê xây dựng, lúc đầu khi thi công Dao Quang các này cho nàng đã dùng vật liệu gỗ kiên cố nhất, cái kim ốc vững chắc này này được mệnh danh là đem chùy công thành đến cũng có thể chống đỡ hơn nửa khắc…
Cữu phụ có từng nghĩ đến có ngày hôm nay, kim ốc này sẽ nhốt cháu ngoại nữ của mình không!
Khương Trĩ Y quay lại ngồi xuống mép giường nhỏ, oán hận nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng tuyết rơi sột soạt, vốn nên là khung cảnh phong hoa tuyết nguyệt, ngày lành cảnh đẹp nhưng giờ phút này, từng âm thanh cứ như đang dùng dao khoét lỗ trong tim người ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tuyết rơi rồi, có phải A Sách ca ca đang đợi ta không?” Khương Trĩ Y vô cùng lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tuyết này rơi lớn, có lẽ Thẩm thiếu tướng quân sẽ không đến nơi hẹn sớm như vậy.” Cốc Vũ an ủi.
“Đúng đó, tuyết rơi lớn như vậy, cũng không biết huynh ấy đã mặc đủ ấm hay chưa?”
“Thẩm thiếu tướng quân tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, mùa đông chỉ mặc áo mỏng, chắc là không sợ lạnh đâu.”
“Đúng đó, trời đông lạnh giá thế này, nếu huynh ấy bị lạnh hại sức khỏe, cóng đến bị bệnh thì phải làm thế nào?”
“Thẩm thiếu tướng quân trải qua ba mùa đông ở biên giới Tây Bắc, sao có thể bị lạnh cóng ở Trường An chứ!”
“Đúng thế, cũng không biết đám mãng phu đến từ biên giới Tây Bắc kia có biết cách chăm sóc người khác hay không, có nấu canh gừng để huynh ấy uống cho ấm người hay không?”
“Quận chúa, nô tỳ cảm thấy trước mắt người vẫn nên lo cho mình trước đã, người xem trước đây phu nhân nhiều lần âm thầm dùng mánh khóe, bây giờ lại đắc tội người rõ ràng… Còn về Thẩm thiếu tướng quân, không đợi được người, ngài ấy tự nhiên sẽ trở về.”
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng gật đầu.
Cốc Vũ vừa thở phào một hơi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy.” Khương Trĩ Y chán nản ấn thái dương: “Không đợi được ta, huynh ấy tuyệt đối sẽ không tự mình trở về, cũng không biết bây giờ sẽ nôn nóng đến thế nào đây?”
Cốc Vũ: “...”
Bỏ đi, nàng ta vẫn nên im miệng thôi.
Trong phòng ngủ rộng lớn, giọng nữ u oán vang lên lúc nặng lúc nhẹ, lúc cao lúc thấp.
“Đã nói là đợi huynh ấy trở về sẽ cùng đi ngắm tuyết, chẳng lẽ cuối cùng vẫn không thể thực hiện hẹn ước bạc đầu này ư…”
Không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi khi Cốc Vũ đứng đến ngủ gà ngủ gật, cuối cùng Khương Trĩ Y cũng dừng việc lầm bầm, đứng lên từ mép giường: “Không được, ta nhất định phải nghĩ cách đi gặp huynh ấy!”
*
Tuyết rơi dày đặc suốt đêm, mãi đến rạng sáng mới ngừng lại, khắp đồi núi đều bị tuyết đọng bao trùm, một vùng trắng xóa mênh mông bát ngát.
Trên đường núi ngoằn ngoèo ngoài thành, hai con tuấn mã một đen một nâu chạy băng băng, tuyết mịn xốp bắn lên tung tóe dọc đường đi.
Đi đến ngã ba đường, thiếu niên trên con ngựa đen bóng đột nhiên siết dây cương dừng lại.
“Sao vậy Thiếu tướng quân?” Mục Tân Hồng dừng lại theo đó, thuận theo tầm mắt của Nguyên Sách nhìn qua.
Trên đường đến doanh trại bỗng nhiên có hai vết bánh xe mới toanh.
Binh sĩ trong doanh trại ra vào đều đi bộ hoặc cưỡi ngựa, chẳng lẽ lại là…
Hôm qua thiếu tướng quân đốt mảnh giấy của quận chúa, không hề quan tâm đến lời mời đó, chẳng lẽ quận chúa đến khởi binh hỏi tội rồi?
“Thiếu tướng quân, nếu chút nữa có tình hình gì, ngài cứ việc cưỡi ngựa đi, ti chức sẽ chống đỡ thay ngài.”
Hai con ngựa như gặp phải cường địch, bước chậm tiếp tục tiến về phía trước.
Đến trước cửa doanh trại, đập vào mắt lại là một chiếc xe ngựa bằng gỗ du treo bảng hiệu y quán.
Nguyên Sách ném roi da, nghiêng người bước xuống, sau đó vỗ nhẹ lên lưng ngựa.
Con ngựa đen thoải mái khịt mũi một cái, lững thững đi đến cái sân vắng ở chuồng ngựa ăn cỏ.
Mục Tân Hồng cũng thở phào một hơi, chỉ vào xe ngựa bằng gỗ du kia hỏi binh sĩ đang làm nhiệm vụ: “Sao lại mời lang trung bên ngoài đến, phạm nhân kia không chịu đựng được nữa rồi à?”
Bàn tay mảnh khảnh có sơn móng tay vén rèm xe lên, thiếu nữ mặc váy áo xinh đẹp, kẹp tóc lủng lẳng, đeo vòng cổ chuỗi ngọc ngửa cổ thò người ra ngoài: “Nửa khắc rồi còn không đem đến một cái ghế đẩu, các người thất lễ với thiếu phu nhân tương lai như thế à?”
Vẻ mặt giận dỗi của Khương Trĩ Y nhanh chóng chuyển sang vẻ tươi tắn, nhấc tà váy lên nhảy xuống đất tuyết: “A Sách ca ca!”
Sắc mặt Nguyên Sách lạnh lùng xoay người đi vào trong doanh trại: “Ngăn muội ấy lại.”
“Vâng!” Mục Tân Hồng kêu vài người bao vây về phía trước.
Vĩnh Doanh quận chúa này vốn lén mời, giờ lại tuyên bố trước mọi người, xem ra đã quyết tâm muốn buộc chặt thiếu tướng quân với nàng rồi, hắn ta thề sống chết bảo vệ trong sạch của thiếu tướng quân…
Khương Trĩ Y lấy ra một thứ gì đó từ trong ống tay áo, ném lên trời.
Lệnh bài ngự tứ tỏa ra ánh sáng vàng rực bay lên cao.
Mấy binh sĩ trợn mắt há mồm, ném binh khí loảng xoảng, ba đầu sáu tay đi đón lấy.
Phía bên kia Khương Trĩ Y đã nhanh nhẹn nhấc tà váy, đi vào doanh trại: “A Sách ca ca! A Sách ca ca, có phải huynh giận ta rồi không?”
Nguyên Sách nhắm mắt xoay người qua: “Một đám phế vật.”
Khương Trĩ Y dừng bước, cái cổ trắng muốt mảnh khảnh chầm chầm cúi xuống: “Xin lỗi A Sách ca ca, ta biết nhất định là huynh giận ta rồi, ta đến đây giải thích với huynh đây, tối qua ta vốn không phải có ý thất hẹn, chỉ là bị cữu mẫu nhốt lại… Ta nghĩ rất nhiều cách đều vô dụng, mãi cho đến sáng sớm hôm nay lang trung đến tái khám, ta mới có cơ hội lén lút lẻn lên xe ngựa của y quán…”
Nguyên Sách rũ mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng, như tán thành mà gật gật đầu: “Lời thoại mỗi ngày của quận chúa lại ngoằn ngoèo khiến người ta làm thế nào cũng không đoán trúng được đoạn sau.”
Khương Trĩ Y ngơ ngác: “Ta nói là thật mà…”
“Không phải quận chúa ở chỗ ta khá có bản lĩnh à, ngự lệnh trong tay, còn có người làm gì được quận chúa?”
“Ngự lệnh đó cho phép ta tự do ra vào ở các cửa khẩu của Kinh Thành, thế nhưng trong nhà lại không thuộc quyền quản lý của Hoàng bá bá…” Khương Trĩ Y khó xử nhíu mày, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Thế này đi, trở về ta sẽ xin thêm một cái ngự lệnh dùng trong nhà, ngày sau chúng ta muốn gặp lúc nào thì gặp, lần này A Sách ca ca vui mừng rồi chứ?”
“...”
Nguyên Sách xoay người bước đi.
Hình như thoạt nhìn còn tức giận hơn lúc nãy.
Sao lại khó dỗ dành đến vậy chứ!
Khương Trĩ Y vội vàng đuổi theo, nhìn thấy hạt tuyết trên mái tóc đen của y thì muốn thay y phủi đi, khổ nỗi nàng đi ba bước mới bằng một bước của y, quả thực không theo kịp.
“A Sách ca ca, trên đầu huynh nhiều tuyết như vậy, có phải đợi ta cả đêm rồi không?” Khương Trĩ Y xách tà váy bước sâu bước cạn, khó khăn giẫm trên nền tuyết, vừa bận bịu ngó dưới chân vừa liếc mắt nhìn y.
“Quận chúa nghĩ nhiều rồi.” Nguyên Sách không dời tầm mắt, không dừng bước: “Ta vốn không đến nơi hẹn.”
“Huynh nói vậy là muốn giám nhẹ cảm giác tội lỗi của ta…”
“Không phải.”
“Huynh có biết ta không ngủ cả đêm, vẫn luôn lo lắng cho huynh…”
“Không biết.”
“Vậy bây giờ huynh biết rồi, không thể tha thứ cho ta ư!”
“Không…” Nguyên Sách dừng bước, nhíu mày quay người lại: “Ở đây là doanh trại, không phải sân khấu kịch, quận chúa muốn diễn hí khúc vẫn nên trở về…”
Khương Trĩ Y đột nhiên nhón chân vươn tay ra.
Nguyên Sách giơ tay lên chặn lại, ngước mắt nhìn về phía cánh tay còn trắng hơn cả tuyết đang lắc lư trước mặt.
“Ta chỉ muốn phủi tuyết cho huynh…” Khương Trĩ Y thở dài một hơi, cách phần bảo vệ cổ tay lạnh lẽo, xoa cánh tay của y như đang vuốt lông: “Được thôi, huynh vì ta chịu một đêm lạnh cóng, nhất thời không thể tha thứ cho ta cũng là chuyện thường tình, ta sẽ ở đây với huynh đến khi nguôi giận mới thôi.”
“...”
*
Một khắc sau, Khương Trĩ