Khương Trĩ Y còn chưa hiểu câu này có nghĩa là gì thì bóng dáng của Nguyên Sách đã biến mất trong doanh trại um tùm.
Gió bắc gào khóc, hoa tuyết bay đầy trời, khiến tim của con người lạnh đi một nửa.
Khương Trĩ Y nhíu chặt đôi mày thanh tú, thất bại thở dài, chậm rì rì bước lên phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đến bên cạnh lều chính của Nguyên Sách, nàng liếc nhìn cửa lều đang đóng chặt, binh lính canh gác vây quanh ngoài lều chật kín không một kẽ hở.
…Nàng đâu phải là mãnh hổ dã thú, có thể xé rách lều xông vào được à? Bọn họ chỉ cần canh gác ở cửa là được rồi mà.
Khương Trĩ Y đá mạnh xuống nền tuyết.
Cửa lều được vén lên từ bên trong, Mục Tân Hồng bị một đống tuyết đập vào mặt, hoảng hốt cúi đầu, vội vàng bước tới dâng cuốn công văn giấy lên: “Quận chúa, thiếu tướng quân lệnh cho mạt tướng đưa thứ này cho ngài.”
Khương Trĩ Y nhíu mày liếc nhìn: “Đây là cái gì?”
“Thánh Thượng biết chuyện ngài gặp sơn phỉ ở Kinh Giao thì rất tức giận, vì suy nghĩ cho danh dự của ngài không tiện công bố ra bên ngoài nên đã giao vụ án này cho thiếu tướng quân âm thầm điều tra. Phạm nhân mà thiếu tướng quân vừa mới thẩm vấn chính là sơn phỉ bị bắt giam hồi trước, còn đây là bản sao khẩu cung của đối phương, thiếu tướng quân vừa mới sao chép lại.”
Khương Trĩ Y giãn chân mày, chớp mắt: “…Vì vậy cho nên lúc nãy huynh ấy xuống tay tàn nhẫn như thế ở phòng xử phạt là vì trút giận thay ta?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả…” Mục Tân Hồng trợn tròn mắt, cách cửa lều rắn chắc vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, hắn ta vội vàng nói tiếp: “Dựa vào khẩu cung của phạm nhân kia, bọn họ vốn không phải sơn phỉ mà là một đám tay chân chuyên đi mua bán. Hôm đó có người đã bỏ ra số tiền lớn bảo bọn họ cải trang thành sơn phỉ, rồi bắt sống ngài lên núi…”
Khương Trĩ Y ngẩn người, vỡ lẽ nhìn phía căn lều lớn, nơi đuôi lông mày từ từ hiện lên vẻ vui mừng.
Hóa ra là tướng quân nổi giận vì hồng nhan, một roi lấy mạng như nổi lửa…
“Vì thế ý của thiếu tướng quân là...” Mục Tân Hồng cẩn thận nhướng mày: “Bây giờ vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, không bằng trong quãng thời gian này quận chúa hãy ở lại trong phủ, để tránh lại gặp họa sát thân…”
“Được rồi, ta biết rồi.” Khương Trĩ Y xua tay, mỉm cười với căn lều lớn: “Huynh ấy tức giận còn quan tâm đến ta như thế, ngươi quay lại khuyên nhủ huynh ấy, tức giận sẽ hại đến thân thể, ta sẽ hồi phủ ngay, bảo huynh ấy không cần phải lo lắng cho ta.”
“Vâng.” Mục Tân Hồng do dự gật đầu rồi lui xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Trĩ Y cúi đầu mở bản cung ra, nhìn những dòng chữ rồng bay phượng múa, từng nét bút đều hiện lên vẻ giận dữ, nàng hài lòng như nhận được thư tình, rồi rời khỏi đại doanh.
*
Mặt trời dần ló dạng, băng tuyết lạnh lẽo từ từ tan rã trong ánh nắng vàng rực rỡ. Chính ngọ, Khương Trĩ Y cầm bản cung đã đọc không biết bao nhiêu lần trên đường đi vui vẻ nhảy nhót quay về Dao Quang các.
Lúc nàng đang bước khẽ vào trong viện thì bỗng nghe thấy một giọng nữ đang run bần bật truyền ra từ bên trong: “Phu nhân bớt giận, nô tỳ thật sự không biết quận chúa đã đi đâu…”
Nụ cười Khương Trĩ Y chợt tắt, đứng ngoài cửa viện từ từ cuộn bản cung trong tay lại, cất vào trong tay áo.
Trong viện rất ầm ĩ, xem ra có rất nhiều người cả nam lẫn nữ.
Trong tiếng người hỗn loạn, giọng nói sắc bén áp bức của Chung thị vang lên: “Một đám người vừa mới tới đây chưa được bao lâu đã rất trung thành bảo vệ chủ... Kéo xuống vả miệng hết cho ta, để xem mấy con tiện tì này có thể cứng miệng đến đâu.”
“Cữu mẫu định vả miệng ai trong viện của ta thế?” Khương Trĩ Y bước qua cửa viện.
Toàn bộ nô tỳ đang quỳ trong viện đều đột ngột ngước mắt lên nhìn.
Chung thị giật mình quay đầu lại, ánh mắt lóe lên, vỗ ngực như hốt hoảng lo sợ rồi tiến lên đón: “Trĩ Y à, ngươi đã chạy đi đâu thế? Ngươi nói thử xem ngươi vẫn đang bị thương chưa khỏi hẳn, bên ngoài lại không được thái bình, ngươi muốn khiến cậu sốt ruột muốn chết…”
Khương Trĩ Y từ từ giơ tay lên: “Cữu mẫu hãy ăn nói cẩn thận, đại biểu ca vẫn đang bị bệnh, nếu nói nhiều từ ‘chết’ sẽ không được may mắn.”
Khóe miệng của Chung thị cứng đờ.
“Hơn nữa chẳng phải lần này ta đã bình an trở về rồi à? Ta thấy bên ngoài rất thái bình, ngược lại trong viện của ta…” Khương Trĩ Y dời mắt, nhìn thoáng qua đám hộ vệ đầy tớ sau lưng Chung thị nói: “Bẩn thỉu xấu xa.”
Chung thị gượng cười: “Cữu mẫu đang dạy dỗ đám hạ nhân giúp ngươi mà. Ta đã phái một ma ma quản sự tới viện của ngươi từ lâu nhưng ngươi lại không cần, buông thả đến mức đám nô tài này ngày càng vô tích sự, ngay cả chủ tử nhà mình đi đâu cũng không biết, rặt một lũ ăn hại!”
“Quả thật nên dạy bảo một phen…” Khương Trĩ Y rũ mắt nhìn về phía tỳ nữ đang quỳ dưới đất: “Ai dạy các ngươi quy tắc quỳ trước mặt người ngoài khoa tay múa chân ở Dao Quang các của ta hả?”
Nụ cười của Chung thị trở nên cứng đờ, ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, không dám tin nhướng mày, nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Gió lạnh khẽ thổi qua, khiến lớp tuyết đọng trắng xóa trên cành mai rơi xuống, toàn bộ căn viện lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tỳ nữ đang quỳ dưới đất cúi đầu nhìn nhau.
Cốc Vũ và Tiểu Mãn liếc nhau, rồi dẫn đầu chống đầu gối định đứng dậy…
“Ai cho phép các ngươi đứng lên?” Ma ma họ Sài bên cạnh Chung thị bỗng quát lạnh, lặng lẽ vỗ vào mu bàn tay của Chung thị như đang nhắc nhở bà ta: “Các ngươi hãy nhìn cho rõ ai mới là chủ hầu phủ này! Phu nhân còn chưa lên tiếng, để ta xem đứa nào dám cử động?”
Cốc Vũ và Tiểu Mãn run rẩy quỳ xuống lại.
Chung thị hít sâu một hơi, từ tốn đứng thẳng người, híp mắt nhìn về phía Khương Trĩ Y.
Đúng vậy, trước mắt bên cạnh nha đầu này chẳng có hạ nhân nào được việc, thậm chí ra ngoài còn phải lén lút, vậy mà bây giờ lại vênh váo tự đắc trước mặt bà ta.
Bà ta đã cung phụng nha đầu này như tổ tông nhiều năm như vậy, cuối cùng lại nuôi dưỡng ra một kẻ vong ơn bội nghĩa…
Nếu không phải nha đầu vong ơn bội nghĩa này không chịu gả cho nhi tử của bà ta thì bây giờ nhi tử của bà ta đâu đến nỗi nằm thoi thóp trên giường bệnh?
Trước đây bà ta không nên tin vào thuật vu cổ kia, dứt khoát trói nha đầu này đưa lên giường của nhi tử bà ta. Dù trong xương cốt của nàng kiêu ngạo đến đâu cũng phải sinh con dưỡng cái, rửa chân mặc y phục cho nhi tử của bà ta!
Hôm nay bà ta phải cho nàng nhìn thấy rõ tình cảnh của mình, rồi lĩnh giáo thế nào là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chung thị trừng mắt liếc nhìn, chỉ vào đỉnh đầu đám tỳ nữ của Khương Trĩ Y: “Nhìn đám có nương sinh nhưng không được dạy dỗ các ngươi, dạy hư chủ tử thành dáng vẻ gì đây? Ngay cả lễ pháp khuê môn cũng không thèm quan tâm, còn nhảy qua cửa sổ, trèo tường, suốt ngày bay nhảy ở bên ngoài.”
Chung thị bước chậm rãi, vừa nói vừa liếc nhìn Khương Trĩ Y: “Trước đây ta thấy ngươi mồ côi đáng thương nên bao dung ngươi, không ngờ lại dung túng ra đức tính này. Nếu để người ngoài biết được, chẳng phải sẽ nói cữu mẫu ta không biết dạy cháu à... Để tốt cho danh tiếng sau này của quận chúa, kể từ hôm nay trở đi, cữu mẫu không thể không quản ngươi.”
Vị cữu mẫu này của nàng cố gắng ngần ấy năm, khó khăn lắm mới kiếm được cái danh “đối xử với cháu ngoại nữ như nữ nhi” ở bên ngoài, bây giờ nhi tử sắp chết rồi nên sốt ruột, chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa.
Chung thị thoải mái cả người, thở dài một tiếng: “Kéo đám tiện tỳ quỳ dưới đất này xuống, đưa quận chúa về phòng, đóng cửa sám hối! Không có lệnh của ta, dù ông trời có xuất hiện cũng không được phép thả nó ra ngoài.”
Nghe vậy, Cốc Vũ quỳ dưới đất hãi hùng khiếp vía, lặng lẽ ngước mắt nhìn Khương Trĩ Y, kéo váy của nàng.
Hôm nay phu nhân dẫn theo một đám hộ vệ đầy tớ đến, trước mắt bọn họ thế đơn lực mỏng không có chỗ dựa dẫm, không bằng chịu thua đi.
Khương Trĩ Y rũ mắt nhìn Cốc Vũ, liếc mắt ra hiệu cho nàng ta biết, rồi nàng thở dài, ngẩng đầu hỏi Chung thị: “Cữu mẫu thật sự muốn làm